Mắt Tả Mạc hơi nheo lại.
Chiến trường đang diễn ra vậy mà lại xuất hiện một khoảng yên lặng, mọi người đều bị biến cố trước mặt làm cho ngây ra.
Rầm rầm ầm!
Từ trong doanh địa vô số ngọn lửa bốc lên, liên miên không dứt, doanh địa lớn như vậy hoàn toàn bị bao phủ bởi biển lửa. Sóng khí bất ngờ bùng nổ làm nhiều chiến sĩ không kịp đề phòng bắn ngược về phía sau, tất cả chiến trường loạn hết cả lên.
Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc hắn cũng biết lão đầu kia là ai rồi.
Thiên Hoàn đại trưởng lão!
Ngoại trừ lão gia hoả Thiên Hoàn đại trưởng lão sắp thành tinh kia thì còn ai có được trình độ kinh khủng như thế, còn ai có thể trong nháy mắt đem toàn bộ cấm chế bố trí ở doanh địa kích nổ được chứ?
Chiêu này của đại trưởng lão làm Tả Mạc vô cùng sốc. Trình độ bố trí phù trận của Tây Huyền không cao, những cấm chế được bố trí trong doanh địa cũng không cao nhưng trong nháy mắt kích nổ toàn bộ cấm chế thì cần phải có trình độ kinh khủng như thế nào chứ!
Quả nhiên không hổ là người am hiểu thần văn nhất đương đại!
Chiêu này ngay cả Tả Mạc cũng cảm thán không bằng, hắn chắc chắn bản thân không làm được như thế.
Uyên Lao chiến bộ không am hiểu cấm chế, cấm chế bày ra cũng không cao nên may mắn không xuất hiện thương vong quá lớn. Nếu thay là Mạc Vân Hải, trận địa cấm chế cùng nhau nổ như này…
Tả Mạc không rét mà run!
Cấm chế bùng nổ tạo ra biển lửa làm Uyên Lao chiến bộ hoàn toàn xáo trộn, doanh địa chìm trong biển lửa.
Trong ánh lửa không biết ai rướn cổ gào lên: “Bảo vệ đại nhân!”
Rất nhanh, từ các góc của trận địa, tiếng rống giận vang lên không dứt.
“Bảo vệ đại nhân!”
“Bảo vệ đại nhân!”
…
Trong biển lửa, những bóng dáng ngoan cường đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ, thần trang trên người họ có thể chống lại ngọn lửa. Bọn họ không chút chần chừ, không lùi mà tiến phóng về phía trung tâm của trận doanh.
Trong khói lửa bọn họ cố gắng chạy thật nhanh, mặt bị khói hun đen xì, tóc bắt đầu quăn lại, gương mặt đầy vết thương không lộ ra chút sợ hãi nào. Dọc đường bọn họ nhanh chóng hợp thành đội hình, giờ phút này, tu dưỡng chiến thuật siêu cường của bọn họ đã được thể hiện ra rất rõ.
Binh sĩ do sóng khí bùng nổ bắn ra ngoài vừa rơi xuống đất liền bò dậy, không chút do dự xông vào trong biển lửa.
Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động, Uyên Lao chiến bộ đúng là tinh nhuệ!
Đúng vào lúc này biến cố chợt phát sinh.
Ầm!
Trong ánh lửa, một cột sáng màu đỏ thẳng tắp giống như kiếm phóng lên cao. Cột sáng to khoảng một trượng, thẳng tắp, cho dù là ánh lửa khắp trời cũng không thể che lấp được hào quang của nó.
Kiếm ý!
Kiếm ý thật mạnh!
Tang Đông dừng bước, nghiêm túc nhìn lên trời, lúc này gương mặt giống như dã thú của hắn cũng không khỏi hiện ra sự hốt hoảng.
Cột sáng màu đỏ tựa như một thanh tuyệt thế hảo kiếm đang thể hiện khả năng của mình, nó như muốn đâm thủng bầu trời, kiếm ý vô cùng mạnh mẽ khiến trời đất vạn vật buồn bã thất sắc!
Xung quanh cột sáng, vô số đạo kiếm quang chói mắt tàn phá bừa bãi, ngay cả ngọn lửa cũng bị kiếm mang kinh khủng chém thành từng mảnh nhỏ.
Người này…
Tang Đông không nghĩ tới trên đời này lại có người khiến hắn cảm nhận được áp lực kinh khủng như vậy. Chỉ có từ trên người đại trưởng lão hắn mới cảm nhận được áp lực tương tự.
Bên trong cột sáng, một bóng người đang nâng kiếm dần bay lên cao.
Vi Thắng!
Hầu hết mọi người đều từng nghe qua cái tên rất nổi tiếng này nhưng chưa ai gặp mặt hắn. Vi Thắng Mạc Vân Hải, một trong những người mạnh nhất thiên hạ, là kiếm tu cực mạnh ngoài Côn Luân! Tên của hắn chính là truyền kì.
Cường giả như vậy mới có được phong thái này!
Đúng lúc đó, mọi người của Thiên Hoàn không có thời gian để cảm khái, bọn họ đồng loạt biến sắc, mỗi người đều có ảo giác rằng Vi Thắng đang nhìn mình!
Người có thực lực hơi yếu còn nghĩ bản thân bị phong toả.
Chỉ có đám người Tang Đông mới biết rằng ảo giác này là do áp lực của đối phương tạo ra, sắc mắt bọn họ đồng loạt trở nên rất khó coi, điều này nói lên rằng thực lực của Vi Thắng đã đạt tới tình trạng vô cùng khủng khiếp!
Bên trong cột sáng màu đỏ, Vi Thắng chậm rãi nâng thí thần huyết kiếm trong tay lên.
Chỉ trong nháy mắt, cột sáng màu đỏ không ngừng tập trung vào huyết kiếm trong tay Vi Thắng làm cho người ta có ảo giác toàn bộ cột sáng đang rung động mãnh liệt như sắp sụp đổ tới nơi.
Khi ánh sáng cuối cùng bị hút vào trong huyết kiếm, huyết kiếm giống như bị đốt vậy, phát ra ánh sáng vô cùng yêu dị.
Nó rực sáng làm người ta không thể nhìn thẳng được.
Vốn trong không trung tràn ngập kiếm ý làm người ta thấy ớn lạnh tựa như bị huyết kiếm trong tay Vi Thắng hút mạnh. Nhưng điều đó không khiến người ta cảm thấy gáng nặng trong lòng nhẹ bớt đi mà ngược lại còn khiến người ta cảm thấy trống vắng lạ thường, điều này khiến người ta có dự cảm mãnh liệt rằng một kích tiếp theo sẽ tựa như cuồng phong vũ bão vậy!
Giữa không trung, Vi Thắng bỗng mở mắt, cặp mắt tựa như huyết lưu ly phản chiếu vạn vật thế gian.
Cổ tay khẽ run lên chém ra một kiếm.
Một đạo kiếm mang màu đỏ chói mắt bỗng sáng lên trong mắt mọi người.
Tựa như toàn bộ ánh sáng của trời đất đều bị một kiếm này che đi.
Biển lửa đang hừng hực thiêu đốt doanh địa dưới một kiếm này đồng loạt im hơi lặng tiếng. Trong ánh lửa, Uyên Lao chiến bộ và mọi người trợn tròn mắt, bọn họ không kịp phản ứng.
Mục tiêu một kiếm này của Vi Thắng chính là đại trưởng lão.
Đại trưởng lão ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, ngón tay vươn ra điểm vào hư không một cái.
Một chùm sáng đầy tinh tế giống như mạng nhện bùng nổ ở trên đầu ngón tay hắn, những chùm sáng này dày đặc chi chít giống như dây leo điên cuồng sinh trưởng, với tốc độ kinh ngươi lan tràn ra bên ngoài.
Thần văn!
Hai mắt Tả Mạc một lần nữa nheo lại, sinh trưởng ở đầu ngón tay đại trưởng lão chính là một khoả thần văn!
Trời ơi!
Đây là thủ đoạn gì chứ!
Đây là lần đầu tiên Tả Mạc nhìn thấy có người ở trong không trung phác hoạ ra một khoả thần văn. Tả Mạc nghẹn họng nhìn trân trối, đừng nói phác hoạ ở trong không trung, chỉ cần phác hoạ trong đầu thôi hắn đã cảm thấy vô cùng khó khăn rồi!
Một khoả thần văn hình thành giữa không trung!
Trong nháy mắt khi thần văn thành hình, sấm sét trên trời vang lên ầm ầm, mây đen áp đỉnh giống như ngày tận thế vậy.
Kiếm mang màu đỏ mà Vi Thắng đánh ra lao tới chém vào thần văn!
Thần văn ông ông rung động!
Rồi đột nhiên quang mang vạn trượng sáng lên, quang mang như kiếm đâm thủng tầng mây dày đặc trên đỉnh đầu, vô số sấm sét đang di chuyển trong tầng mây như muốn tìm chỗ phát tiết, vài chục tia sét to bằng cánh tay trùng điệp đánh vào kiếm mang của Vi Thắng.
Kiếm mang sáng bóng phát ra ánh sáng yêu dị giãy dụa trong chốc lát rồi ầm ầm sụp đổ!
Vậy mà thần văn vẫn còn tiếp tục sinh trưởng!
Chùm sáng giống như dây leo vậy, không ngừng sinh trưởng, nó sinh trưởng dọc theo thân thể của đại trưởng lão, không ngừng có chùm sáng chui vào trong cơ thể hắn, trên mặt đại trưởng lão không hề hiện ra chút thống khổ nào.
Trong nháy mắt đại trưởng lão đã được thần văn bao phủ hoàn toàn, cả người trở nên mơ hồ không rõ.
Sấm sét trên trời càng thêm kinh khủng, không ngừng có tia sét to đánh vào thần văn nhưng những chùm sáng mảnh khảnh kia lại giống như có thể hút được sấm sét, không hề xảy ra chút biến hoá nào.
Vi Thắng có chút dộng dung, một kiếm vừa rồi của hắn là đã trải qua súc thế, cơ hồ đạt tới trạng thái đỉnh cao vậy mà vẫn không thể làm gì được đối phương.
Mạnh thật!
Mắt Vi Thắng nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão đang được bao phủ trong thần văn, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương cũng đang nhìn về phía mình.
Trong lòng Vi Thắng không hề có cảm giác sợ hãi, ngược lại chiến ý không ngừng thiêu đốt trong người!
Có thể gặp được đối thủ mạnh như vậy chính là may mắn quá lớn!
–
Tả Mạc cũng rất sốc!
Hắn chưa từng nghĩ tới có người lại có thể đạt tới trình độ thần văn kinh khủng và đáng sợ như thế. Một kiếm của đại sư huynh đã trải qua súc thế, có thể nói là ngang trời xuất thế, hắn vô cùng kinh hãi nhưng một kiếm đáng sợ như thế lại không thể làm đối phương lay động chút nào.
Trình độ cao thấp giữa song phương được thể hiện rõ!
Lúc này không cho phép hắn nghĩ nhiều thế.
Trận đánh này sẽ quyết định tới tương lai của Mạc Vân Hải!
Tả Mạc hít một hơi thật sâu, chiến ý tăng vọt, gầm lên một tiếng giận dữ: “Giết!”
Hắn lập tức bay về phía đại trưởng lão, A Quỷ bám sát theo sau, những người khác lập tức bay đi, mọi ngươi tự tìm lấy đối thủ của mình. Chiến đấu ở cấp độ này bọn họ không thể nhúng tay vào được, thủ tịch và hoàn chủ trên mặt đất mới là mục tiêu của bọn họ.
Tình hình chiến đấu lập tức rơi vào thế giằng co.
Đây chính là trận hỗn chiến đầu tiên giữa các cao thủ sau tai hoạ thiên liệt!
Trong chiến trường không lớn này đang tập trung toàn bộ cao thủ của Mạc Vân Hải và Thiên Hoàn. Uyên Lao chiến bộ không ngừng bị đẩy ra khỏi chiến trường, thực lực của bọn họ ở trong chiến trường như này đã không thể phát huy được tác dụng gì nữa. Dư âm mỗi kích mà các cao thủ này phát ra đều không phải là thứ mà bọn họ có thể chấp nhận nổi.
Cái này không liên quan gì tới ý chí.
Doanh địa nhỏ bé, mật độ cao thủ dày đặc tới mức kinh người, chiến đấu vô cùng kịch liệt, sóng khí ngưng thực giống như sắt thép, như một chiếc cày sắt xới tung mặt đất lên. Toàn bộ nham thạch chỉ cần hơi lớn một chút đều vỡ vụn sau đó tan thành bụi.
Tiếng nổ không dứt bên tai giống như mưa vậy, chưa bao giờ dừng lại.
Toàn bộ doanh địa chỉ có một nơi yên tĩnh không hề có chút tiếng động nào.
Trung tâm của doanh địa!
Trên không trung của trung tâm doanh địa, ba bóng người xếp thành hình chữ phẩm đang bao vây đại trưởng lão giấu mình ở trong thần văn.
Bốn người cứ như thế giằng co, không nói một lời.
Tả Mạc tập trung thần lực, thần trang không thể nào thừa nhận được thái dương thần lực mạnh mẽ ầm ầm hoá thành một ngọn lửa, từng mảnh một rơi khỏi người Tả Mạc. Nửa trên của Tả Mạc hiện ra, toàn thân giống như quét một lớp kim dịch, cơ bắp hiện lên màu ám kim, góc cạnh rõ ràng, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ. Trong mắt hắn hiện lên hoa văn thái dương, nhìn qua thì thấy vô cùng uy nghiêm và lãnh đạm.
Ấn kí xiềng xích trên trán A Quỷ phát ra quang mang nhàn nhạt, tử mang trong mắt nồng nặc như thực chất. Bất tử quỷ giống như thuỷ tinh màu tro được bao phủ bởi một tầng tử diễm nhàn nhạt, lặng lẽ thiêu đốt. Nàng tựa như đang giấu mình trong màn đêm vô tận, rõ ràng đang ở trước mắt nhưng lại khiến người ta không thể nào nắm bắt được vị trí cụ thể của nàng.
Vi Thắng vẫn cầm kiếm đứng đo, thí thần huyết kiếm trong tay giống như một con mãnh thú há rộng miệng hít vào thở ra mãnh liệt.
Hô, tê, hô, tê…
Tiếng hít thở kì dị mang theo sức mạnh khiến người ta khiếp sợ.
Chỉ có Vi Thắng mới có thể cảm nhận được huyết kiếm trong tay đang trở nên rất hưng phấn. Hiển nhiên, địch nhân trước mặt làm nó cảm thấy hưng phấn.
Ở sâu trong lòng Vi Thắng bỗng hiện ra một cảm giác thèm máu vô cùng mãnh liệt, từng chút một không ngừng tấn công tâm linh hắn.
Tâm thần Vi Thắng vẫn như cũ không có chút kẽ hở nào, bàn tay hắn nắm chặt lấy thí thần huyết kiếm đang rung lên.
Tuyệt thế hung kiếm trong tay không thể nào khiến tâm thần hắn xao động.
Ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão được bao phủ trong thần văn.