Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 510: Tai họa trên trời rơi xuống

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Thiên địa dị tượng làm khiếp sợ đám tu giả tại Vân Hải giới nhưng sau đó họ liền nhận được tin mấy giới bên cạnh cũng xuất hiện dị tượng như vậy.

Tin tức lan nhanh khiến lòng người càng hoảng hốt.

Dị tượng giống như dị tượng của ngày tận thế này mang ý nghĩa gì?

Người nườm nượp đến nhà những tu giả tinh thông thần toán. Những người tới đây hầu hết là để hỏi về ý nghĩa dị tượng mới xảy ra. Vân Hải giới tuy không có nhân vật nào tinh thông thần toán nhưng hấu hết đám tu giả biết thần toán đều tuyên bố đây là điềm xấu. Tin này đưa ra là mọi người đều lo lắng bất an, khiến cho giá cả hàng hóa trên thị trường tăng cao vùn vụt.

Rồi những lời đồn đãi cũng tan đi, khi đó chân tướng sự việc mới rõ ràng.

Một môn phái nhỏ là Thiên Mục môn bị một đội ngũ kỳ quái tập kích, toàn bộ môn phái bị tiêu diệt. Lúc đầu tin tức này cũng không làm người ta chú ý nhưng ngay sau đó đội ngũ này tiến quân với tốc độ kinh hồn, đi qua nơi nào thì máu chảy thành sông nơi đó.

Lúc này mọi người mới kinh hại khi phát hiện đội ngũ này là một chi quân đội Ma tộc!

Thoạt tiên mọi người đều không ai tin vào cái tin này. “Quân đội Ma tộc? Xì! Nói giỡn hả? Tiền tuyến cách Vân Hải giới cả vạn dặm, quân đội Ma tộc làm thế nào để lẻn vào Vân hải giới mà không ai hay biết?”

Thế rồi mọi người nhanh chóng không còn cười được nữa.

Bởi vì nhánh quân Ma tộc này mạnh mẽ vô cùng, đánh đâu thắng đó, cơ bản là không có kẻ nào ngăn nổi bước chân của chúng. Dọc đường lần lượt các đại môn phái ngã xuống dưới gót chân chi quân đội Ma tộc này. Những tu giả thoát được cũng không còn dũng khí mà chống lại, chỉ biết chạy trốn như trối chết.

Chúng quá mạnh!

Từ khi mới phát hiện ra, chỉ trong thời gian ba ngày bọn chúng đã tiến sáu ngàn dặm như một mũi khoan sắc nhọn, công suất cao. Thành thị, môn phái dọc đường đều bị nhổ tận gốc, trốc tận rễ!

Chỉ trong vòng ba ngày, tại Vân Hải giới nhật nguyệt tranh huy, phong vân biến sắc.

Mọi người chen nhau lên trước để ra khỏi đây, hy vọng có thể tránh được một kiếp nhưng tin tức bên ngoài đưa về càng khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng. Toàn bộ Tứ cảnh thiên đều xuất hiện rất nhiều khe hỗn độn, một số lượng lớn quân đội yêu ma tràn ra như thủy triều từ những khe này.

Không ai biết được những… khe hỗn độn này vì sao xuất hiện nhưng chỉ cần là một tu giả còn chút lý trí đều sẽ không nghi ngờ một sự thực.

Thiên biến tới rồi!

Thực sự là thiên biến rồi!

Cuộc chiến tại Đô Thiên Huyết giới không hề ngừng lại nhưng cũng chỉ là thêm một đề tài bàn luận đối với đám tu giả ở sâu trong hậu phương. Còn bây giờ khi khe hỗn độn đột nhiên xuất hiện đã đẩy cuộc chiến này thành hiện thực tàn khốc, không thể rúc trong bùn mà trốn tránh được nữa!

Đây là một tai họa, tai họa trên trời rơi xuống!

Khói lửa nổi lên khắp nơi!

Khi Tả Mạc biết được tin tức này thì hắn cũng sợ ngây ra. Đã từng chém giết trong Đô Thiên Huyết giới nên hắn hiểu rõ ý nghĩa của khe hỗn độn là thế nào hơn xa những tu giả bình thường.

Tiểu nương, Vi Thắng, Thúc Long, Tông Như…

Tất cả mọi người đều không dám tin vào tai mình khi nghe tin này.

Đại sảnh lặng ngắt như tờ khiến Thương Vị Minh thấy rất áp lực. hắn lúng túng nhìn mọi người: “Tin này là do ta nghe được, bây giờ bên ngoài lan truyền khắp nơi rồi. Cái … Cái … “

Tất cả mọi người dồn mắt nhìn vào hắn khiến hắn càng hoảng vía: “Cái này… chúng ta có nên mau chóng rời khỏi đây không?”

Hắn lấy dũng khí nói tiếp: “Tất cả mọi người hiện đang thu thập đồ đạc để rời Vân Hải giới. Ma quân quá mạnh, không ai ngăn cản nổi. Quanh đây cũng chẳng có đại môn phái nào, nếu chúng ta ở lại thì rất nguy hiểm!”

Không ai buồn quan tâm đến hắn nữa, tất cả lại nhìn về Tả Mạc. Vào lúc này, trước đến giờ người quyết định luôn là Tả Mạc.

Tả Mạc trầm tư suy nghĩ, một lúc sau hắn chậm rãi nói: “Nếu chúng ta rời khỏi Vân Hải giới thì chúng ta có thể đi đâu? Khắp nơi cũng đều có khe hỗn độn, còn chưa nói đến những khe chưa phát hiện được. Chưa kể đến chúng ta ở khu vực không quen thuộc thì còn bất lợi hơn! Quy đảo là là bao nhiêu tâm huyết của chúng ta, phòng ngự cũng tương đối ổn, nếu như gặp phải ma quân cũng không phải không thể đánh một trận. Ở Đô Thiên Huyết giới đã không sợ chúng nó thì ở đây việc quái gì lại phải sợ?”

Không khí căng thẳng trong đại sảnh liền bay biến, những điều Tả Mạc nói làm mọi người tinh thần phấn khởi. Không sai, cả đoàn người cũng rèn luyện trong giết chóc từ Đô Thiên Huyết giới mà ra, trong Đô Thiên Huyết giới không sợ ma quân thì việc gì ở Vân Hải giới lại sợ?

“Sợ cái chim! Loại chíp chíp mà cũng dám đến đất anh mà tinh tướng, đánh bỏ mịe chúg nó!” Lôi Bằng gào to khiến người nghe cũng phải đau tai. Hắn trợn mắt, tay nhấc thanh Kim Lưu đại kiếm, điệu bộ như chỉ hận là không thể ra ngoài chém giết.

Niên Lục tiếp lời, giọng nhỏ nhẹ: “Không, không nên thô bạo như thế, phải dịu dàng, dịu dàng nữa để cho chúng nghĩ rằng bọn ta rất có tình hữu nghị với yêu ma.”

“Ngu!” Nhìn hai tên ra sức thể hiện, Ma Phàm nhếch mép xì ra.

Tả Mạc nhìn qua Công Tôn Sai, tiểu nương hơi cúi đầu, miệng nở nụ cười tươi tắn nhưng vẫn lộ vẻ ngượng ngùng. Trong mắt hắn hiện ra sự phấn khích, những người biết thấy thế thì không ai không lo sợ.

Tả Mạc lại nhìn Thúc Long, khí thế Thúc Long ngày càng trầm tịnh, tựa như một hòn núi nhỏ đang đứng. Hắn thấy ánh mắt Tả Mạc, liền ngẩng đầu, không che giấu chiến ý trong mắt: “Đại nhân, Thúc Long thỉnh chiến!”

Tả Mạc hơi bất ngờ, tính tình Thúc Long trầm ổn, trong chiến đấu thì trọng công hơn thủ. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chiến ý mãnh liệt như thể của Thúc Long.

“Sao? Ngứa tay rồi hả?” Tả Mạc cười hỏi.

“Thuộc hạ muốn xem thực lực thực sự của ma quân là như thế nào.” Thúc Long trầm giọng.

Lúc này Tả Mạc mới hiểu, Vệ doanh tu luyện ma công, cách chiến đấu cũng na ná ma công. Thúc Long chắc cũng muốn so sánh xem giữa ma quân và Vê doanh thì ai mạnh hơn. Tả Mạc thấy hơi nhức đầu, cái tên này sao trở nên hiếu thắng thế? Không lẽ là do thằng Vệ kia xúi giục?

Thương Vệ Minh đứng bên cạnh mồm há ra không cách nào ngậm lại được. Cái gì, cái gì mà lại bảo là giết từ trong Đô Thiên Huyết giới giết ra? Bọn họ sao không sợ hãi gì thế? Đám kia là ma quân hung danh ghê gớm đó…

Hắn bây giờ phát hiện ra hiểu biết của hắn với đại nhân của bọn họ thực sự là ít.

Không ai chú ý tới hắn.

Thống nhất tư tưởng xong, mọi người liền nhanh chóng bắt tay vào việc. Vì chiến đấu lần này, Tả Mạc đem rất nhiều nguyên vật liệu thu được trong Thái Dương thần điện giao cho Kim Ô doanh luyện chế pháp bảo.

Cũng may, trữ lượng tồn kho trên đảo phong phú, đồ dự trữ đầy ăm ắp nên mọi người không phải lo lắng đến chuyện tiếp tế.

Toàn bộ Quy đảo như một cỗ máy khổng lồ bắt đầu khởi động điên cuồng.

“Mấy đám ra rồi?”

“Sáu!”

“Không lẽ đám Quy đảo lại không định đi?” Liêu Kỳ Xương vô cùng nghi hoặc. Trong lúc mỗi môn phái đều tranh thủ thời gian thu xếp vật dụng, chuẩn bị để rời Vân Hải giới thì hành vi của Quy đảo rất chướng mắt.

Bên trong Quy đảo không ngừng có tu giả điều khiển Cân đẩu vân bay ra nương gió mà đi. Chỉ tronbg nửa ngày đã có sáu nhóm tu giả rời Quy đảo. Theo hướng bọn họ phi hành thì rõ ràng là hướng ma quân. Nhìn bằng cách nào cũng thấy được là Quy đảo không giống đang với chuẩn bị ly khai.

Lẽ nào họ định đánh một trận với ma quân?

Ý nghĩ này vừa nẩy ra làm hắn giật bắn lên. Không thể nào! Là ma quân đó! Hơn nữa là một nhánh ma quân cực mạnh!

“Không thể, không thể, làm vậy chẳng lẽ muốn chết sao?” Tu giả bên cạnh hắn nói giọng nghi ngờ: “Không nghe đến là ngay cả Phong Hành môn cũng phải bại trận đó! Ai có thể ngăn được đây?”

Liêu Kỳ Xương nghe thấy lộ vẻ buồn bã. Phong Hành môn là một đại môn phái xếp thứ sáu tại Vân Hải giới. Ngay cả như vậy nó cũng không tránh khỏi đao của ma quân, sức mạnh của nhánh ma quân này chẳng cần nghĩ cũng thấy.

Ngoài Phong Hành môn bị tiêu diệt còn có, Lệ Thủy môn, cũng là đại môn phái trong top mười. Điều này đủ giải thích tại sao mọi người không còn dũng khí chống trả mà chỉ biết chạy trốn.

Căn bản là chống không được!

Ngay cả mấy môn phái trong top mười mạnh hơn Phong Hành môn, Lệ Thủy môn cũng vậy, mạnh hơn nhưng cũng cũng chả hơn bao nhiêu. Đã có tấm gương trước mặt lẽ nào còn đem trứng chọi đá?

Liêu Kỳ Xương im lặng, hắn nhìn về Quy đảo. Cứ một lúc lại có một đám tu giả bay ra.

Liêu Kỳ Xương sáng mắt, hắn nhìn ra mấy người quen trong đó bèn vội vàng gọi lớn: “Có phải là tiên sinh Ma Phàm?”

Ma Phàm nghe tiếng gọi, chú ý nhìn thì thấy Liêu Kỳ Xương liền hạ xuống, hành lễ: “Ông chủ Liêu còn chưa đi sao?”

“Có thể trốn đi đâu đây chứ?” Liêu Kỳ Xương than nhẹ.

Trong đầu Ma Phàm chợt nảy ra một ý bèn nói: “Chi bằng ông chủ Liêu lên đảo ở tạm một thời gian đi, trên đảo cũng khá an toàn.”

“An toàn? Chém gió kinh a!” tu giả bên cạnh Liêu Kỳ Xương cười khẩy.

Ma Phàm liếc qua hắn một cái nhưng cũng chả phản ứng gì.

Mặt Liêu Kỳ Xương lộ vẻ quan tâm: “Chẳng lẽ các ngươi không định đi?”

Ma Phàm cười khẽ: “Như ông chủ Liêu cũng nói đó, đi đâu bây giờ đây? Chạy loăng quăng thế chẳng thà ở trên đảo phòng thủ.”

“Ta xin khuyên các vị một câu nhé, đừng có tỏ ra anh hùng nha, tự cho mình là đúng nha, cũng đừng nghĩ đầu mình cứng hơn đá đó nha..” Một tu giả bên cạnh Liêu Kỳ Xương nói eo éo.

Lôi Bằng vốn đã mất tự chủ, không kiềm chế được nữa, con mắt to như mắt trâu trợn lên, bàn tay to như quạt nan lóe sáng, vung tay tát tới!

“Im mồm ngay cho cậu!”

Người kia phản ứng cũng rất nhanh, linh giáp trên người lập tức rực sáng.

Song cái tát của Lôi Bằng quá mạnh, không màu mè vỗ thẳng vào linh giáp. Người kia chỉ thấy một luồng sức mạnh ập tới, không giữ nổi thăng bằng, ngã bật ngửa ra sau.

Phịch!

Tên này bị Lô Bằng tát một cái là nằm đất.

Hắn uốn người bật tung dậy như một con cá chép, mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận: “Dám đánh ông hả, mày chán sống rồi!”

Xi!

Nhỏ như tơ nhện.

Cổ họng hắn chợt mát lạnh, một mũi kiếm lạnh lẽo đã dí vào họng hắn khihến hắn dựng hết tóc gáy! Hắn không dám nhúc nhích, nỗi sợ hãi cuộn tới khiến hai chân hắn không ngừng run rẩy.

“Ngu xuẩn!”

Phi kiếm đã quay lại tay Ma Phàm từ lúc nào không biết. Ma Phàm cũng chẳng nhìn đến cái tên đó mà qua y qua Liêu Kỳ Xương nói: “Ông chủ Liêu lên đảo làm khách, đại nhân chắc sẽ rất vui vẻ đón chào. Chúng ta còn có nhiệm vụ nên không thể dừng lại lâu, xin chào!”

Nói xong cả ba liền nhảy lên Cân đẩu vân bay vọt lên trời biến mất.

Chọn tập
Bình luận