Cánh tay Tả Mạc vung cao, như ngọn đèn soi đường trong đêm tối, hắn ra sức hét lớn, tiếng hén mãnh liệt đónhư tiếng kèn lệnh thiêu đốt dục vọng ở sâu trong lòng đám nam nhân cường tráng kia.
Thiên lôi đấu địa hỏa!
Đám nam nhân cường tráng ưỡn thẳng thắt lưng, thở ra từng hơi nặng nề, kéo rìu lớn đao nặng lớn cỡ cánh của, cất bước, vẫy tay, bắt đầu từ từ chạy tới!
Những mảnh giáp nhỏ trên giáp nặng theo nhịp chạy của họ phát ra tiếng leng keng, nhưng theo đám nam nhân cường tráng này tăng tốc, tiếng động này cũng thay đổi.
Loảng xoảng… Loảng xoảng…
MỖi âm thanh như tê giác sắt liên tiếp giẫm lên mặt đất, khiến lòng người run rẩy. Mà khi những tiếng va chạm của áo giáp này càng lúc càng dồn dập, nhanh chóng tụ thành một luồng nước lũ sắt thép, đè ép tới, uy thế đó thật không thể chống nổi!
Ầm ầm ầm!
Mặt đất dưới chân rung lên kịch liệt, những viên đá nhỏ liên tiếp bắn lên, đất rung núi chuyển!
Minh Liệt vừa lao ra không tới năm trượng đột nhiên ngừng bặt, sắc mặt hắn trắng bệch, kinh sợ nhìn luồng nước lũ sắt thép thân khoác giáp nặng đang tràn tới, môi mép run run!
Giáp nặng…
Con mẹ nó, không ngờ là giáp nặng!
Tay chân Minh Liệt lạnh buốt, hai chân như nhũn ra, mặt dở khóc dở cười!
Giáp nặng! Thứ đồ cổ lỗ sĩ này đã biến mất không biết bao nhiêu năm rồi, không ngờ giờ lại xuất hiện trước mặt mình! Mà chính mình không ngờ lại bị loại binh chủng đã sớm bị đào thải từ xa xưa này đánh lén!
Trong truyền thuyết, những thiện tu thân mang giáp nặng, ai không phải người can đảm dũng cảm chân chính? Chẳng phải nói họ vĩnh viễn là lực lượng kiên cố cường đại nhất chiến trường sao? Chẳng phải nói trước giờ họ chỉ tấn công chính diện phá hủy ý chí kẻ địch sao? Chẳng phải nói bọn họ coi thường bất cứ âm mưu quỷ kế nào, xem thường bất cứ chiến trận gì sao?
Nhưng trước mắt, đám người cơ bắp thâm mang giáp nặng đáng sợ mà lại đi cong lưn rón rén, trong mắt lóe lên ánh xanh lè, họ là cái gì?
Minh Liệt ngây ra.
Đang lúc hắn đờ ra, Tả Mạc dẫn đám nam nhân cường tráng này ầm ầm lao tới trước mặt họ!
Ngay từ đầu ánh mắt Tả Mạc đã không rời khỏi lão đại của đối phương, đó là con mỗi của hắn! Không nói hai lời, theo thế lao tới, Minh Hư dực đột nhiên phát lực, lao thẳng về phía MInh Liệt!
Tùng Viên bên cạnh Minh Liệt cực kỳ hoảng sợ, thận thế kéo lại, Tùng văn kiếm rời vỏ, một kiếm mang hình vòng tròn che trước mặt!
Thế tới của Tả Mạc mãnh liệt như sao băng từ trên trời rớt xuống!
Kiếm mang hình tròn keng một tiếng bị đánh tan, trong lớp vỡ nát, một thân hình nhanh chóng vô song lao thẳng về phía hai người!
Không ngờ bản lĩnh của Tùng Viên cũng rất cao, hắn sớm biết kiếm mang hình tròn của mình không đỡ nổi Tả Mạc, thanh tùng văn kiếm nhìn như bình thường trong tay hắn lại tựa như có sinh mạng, vẽ thành một quỹ tích linh hoạt kỳ ảo tới cực điểm. Kiếm ý lưu chuyển, uốn lượn thành hình rắn!
Xè!
Con rắn trắng như tuyết há miệng thè lưỡi.
Nhìn con rắn tuyết này, con ngươi Tả Mạc đột nhiên co lại, kiếm ý hóa hình! Con rắn tuyết này thật sống động, khiến Tả Mạc nghĩ tới con tuyết ly của Tân Nham sư thúc!
So với tuyết ly của sư thúc Tân Nham, con tuyết xà này nhỏ hơn nhiều, chỉ dài có ba bốn trượng, chiều ngang chỉ to cỡ miệng chén, song thần thái và khí thế của nó không khác gì tuyết ly của sư thúc!
Cao thủ!
Gần như vô thức, Ngọ Đao xuất hiện trong tay Tả Mạc, theo thế xông tới, chém chéo một đòn!
Keng!
Tiếng va chạm sắc nhọn đâm vào màng tai khiến Tả Mạc đau xót, sức lực truyền tới tay, toàn bộ cánh tay lập tức nóng lên.
Không hề nghĩ ngợi, Tả Mạc lấy Ngọ Đao làm điểm tựa, thân thể xoay như con quay, đùi phải như roi đánh thẳng vào hàm dưới rắn tuyết.
Thân hình rắn tuyết cũng cứng đờ, Kim Ô Túc coi trọng nhất là lực lượng, sức mạnh trong đòn này vượt x tưởng tượng!
Trong cơ thể Tả Mạc, ba luồng lực lượng hợp nhất, mang tới cho hắn rất nhiêu phiền phức nhưng cũng đồng thời mang tới lợi ích rất lớn. Ba luồng lực lượng hợp nhất, khi hắn vận dụng Đại Ma Thể, thần thức và linh lực cũng được dẫn động, trong nháy mắt, hắn thấy được từng điểm rất nhỏ, hơn trước đây tới vài lần.
Tả Mạc lập tức hiểu được điểm lợi của thay đổi này, hắn vô thức làm một chút điều chỉnh đối với Kim Ô Túc.
Một bóng chân màu vàng kim chợt lóe lên trên đùi phải của hắn rồi biến mất!
Một cước nay chắc chắn đánh trúng rắn tuyết! Tùng Viên biến sắc, thanh kiếm tùng văn trong tay lại xoay tròn, một điểm sáng chói mắt chuyển động từ chuôi kiếm lên mũi kiếm!
Hai mắt rắn tuyết đột nhiên sáng lên, hai luồng sáng đỏ chỉ thẳng vào Tả Mạc!
Một đòn Kim Ô Túc vừa rồi khiến Tả Mạc thoải mái không nói nên lời, khắp nơi trên thân thể đêu như sống lai, cảm giác tự tin mãnh liệt, nắm chắc tất cả tự nhiên sinh ra!
Cảm giác này thật khiến người ta say mê, khiến Tả Mạc cơ hồ muốn ngẩng mặt lên trời huýt sáo dài!
Báo động chợt sinh!
Thân thể Tả Mạc như tia chớp phản ứng lại, Minh Hư dực nhẹ nhàng lay động, hắn lập tức biến mất giữa không trung, luồng sáng đỏ lướt qua vị trí hắn vừa biến mất, còn hắn lại như u linh xuất hiện phía trên, sau đầu rắn tuyết!
Tay phải hứn như loáng thoáng có gì đó muốn chảy ra.
Tay phải giữa không trung chém thẳng vào đầu rắn!
Một luồng hoa văn mặt trời lớn rời tay hắn, khắc lên đầu rắn tuyết!
Rắn tuyết lập tức lộ vẻ đau đớn!
Khuôn mặt tròn của Tùng Viên đã đầy mồ hôi, kiếm tùng văn trong tay không biết từ lúc nào đã chi chít vết rạn nứt như mạng nhện! Con mắt nhỏ như hạt đậu xanh của hắn toát lên vẻ hoảng sợ!
Ma thể!
Đây là ma thể!
Đứng thứ hai ở cấp giáo, Đại Nhật Ma Thể!
Không thể nào?
Con người làm sao luyện ma thể được? Tùng Viên như thấy quỷ.
Ở Côn Luân, yêu ma là đối tượng nghiên cứu trọng điểm của mỗi đệ tử. Trên dưới Côn Luân đều biết rõ về chiến tranh giữa tu giả và yêu ma, trừ phi một bên biến mất nếu không vĩnh viễn cũng không kết thúc. Là môn phái đệ nhất của tu giả, Côn Luân phải đứng mũi chịu sào! Nguyên nhân cũng vì vậy, đệ tử Côn Luân có lý giải về yêu ma vượt xa so với các môn phái khác.
Ngay từ đầu, Tùng Viên không liên tưởng tới ma thể, người trước mắt tuy đáng ghét nhưng chỉ là một nhân loại không hơn không kém. Nhân loại không cách nào tu luyện ma công, đây là kiến thức thông thường! song một loạt những đòn tấn công mạnh mẽ tới cực điểm của Tả Mạc, nhất là hoa văn mặt trời lớn xuất hiện cuối cùng khiến hắn hiểu ra rốt cuộc mình đang đối mặt với cái gì.
Đứng thứ hai trong ma thể cấp giáo, Đại Nhật Ma Thể! Chỉ có Đại Nhật Ma Thể mới có thể hung hãn như vậy, bá đạo như vậy!
Hơn nữa đối phương không những luyện thành ma thể mà cảnh giới tuyệt đối không phải nhất thục! Mà là nhị thục!
Phán đoán này gần như hoàn toàn phá tan nhận thức của hắn!
Cho tới giờ, ba trận doanh yêu ma tu giả đều phân biệt rõ ràng. Đừng nói là ma thể mà ngay cả ở ma giới cũng hiếm thấy như Đại Nhật Ma Thể, cho dù là ma thể bình thường cũng chưa từng nghe nói có nhân loại nào luyện thành.
Phát hiện kinh người này khiến hắn vô thức nhìn lướt qua đám người cơ bắp mang giáp nặng phía sau Tả Mạc!
Con ngươi hắn đột nhiên co rút lại!
Không đúng!
Bọn họ vốn không phải thiền tu mang giáp nặng! Bọn họ là ma sát vệ giáp nặng!
Sắc mặt hắn tái nhợt không còn chút máu.
Điểm khác biệt cơ bản giữa thiện tu giáp nặng với ma sát vệ giáp nặng là bộ giáp trên thân họ. Giáp trên người thiền tu là một loại linh giáp, còn giáp trên thân ma sát vệ lại là do sát ý ngưng luyện thành!
Ma sát vệ giáp nặng…
Binh chủng xa xăm hiếm thấy của ma tộc, bọn họ là cỗ máy giết chóc tàn bạo nhất, là kẻ tử thủ hung tàn nhất, là chiếc búa tạ mạnh mẽ nhất trong tay ma hoàng!
Ma sát vệ trước mắt tuy vẫn còn chút non nớt, song bọn họ quả thực là ma sát vệ giáp nặng!
Vừa nghĩ tới đến khi những ma sát vệ này thanh thục, dùng những binh khí khổng lồ của mình tạo thành vô số mưa máu gió tanh, Tùng Viên không rét mà run!
Có điều hắn cũng chẳng có thời gian để phân tâm, công kích của Tả Mạc đã như thủy triều, tầng tầng lớp lớp, thân hình vàng kim của hắn vây quanh rắn tuyết lúc ẩn lúc hiện!
Tùng Viên trong miệng phát khổ, hoa văn mặt trời lớn trên trán rắn tuyết không ngừng ăn mòn nó! Nhưng hắn lại không có bất cứ cách nào, Đại Nhật Ma Thể có thể đứng thứ hai trong cấp giáo cũng bởi nó chí cương chí dương, không có chút âm uế nào, điều này cực kỳ hiếm thấy trong số ma thể!
Khắc chế pháp quyết khắc chế Đại Nhật Ma Thể không phải không có, pháp quyết chí âm chí hàn là được. Côn Luân là thánh địa của kiếm tu, pháp quyết nào cũng có, kiếm quyết phù hợp điểm này ít ra cũng có ba loại.
Song không loại nào Tùng Viên từng luyện qua.
Không thể khắc chế, vậy chỉ có nước cứng đấu cứng với hắn, xem lưỡi kiếm của hắn sắc bén hơn hay ma thể của đối phương lợi hại hơn.
oOo
Minh Liệt ngơ ngác nhìn đội ngũ bị đánh tan tác với tốc độ kinh người.
Đám người vô sỉ này như sư tử lao vào bầy dê, đấu đá lung tung! Những binh khí khổng lồ trong tay họ là hung khí chân chính, kiếm mang của kiếm tu dưới tay hắn đứng trước chúng thật yếu đuối như chiếc đũa.
Bọn họ điên cuồng tả xung hữu đột trong chiến trường, tốc độ của họ không nhanh, nhưng một nam nhân to lớn toàn thân mặc giáp nặng, thời gian ầm ầm lao tới căn bản không đủ cho người khác lôi dũng khí ra chống lại.
Mà khiến Minh Liệt càng thêm tuyệt vọng là đám lực lưỡng này lại chẳng bao giờ chịu hành động độc lập, họ luôn tốp năm tốp ba, cho dù gặp một kiếm tu cũng phải một đống lao lên!
Năm sáu cái rìu nặng đao lớn chém loạt một trận.
Minh Liệt đờ ra nhìn mọi chuyện.
Hắn biết, mình thất bại rồi.
Thế nhưng, vì sao lại thất bại?
Tới giờ hắn vẫn không hiểu.
oOo
Tùng Viên đau khổ chống đỡ dưới một loạt đòn tấn công như cuồng phong bão táp của Tả Mạc, một chút may mắn trong lòng cũng vụt tắt.
Thân hình đối phương bao phủ trong một lớp vàng nhạt, không thấy rõ diện mạo. Đối phương càng đánh càng dũng mãnh, Tùng Viên cảm nhận rõ ràng áp lực mình phải chịu càng lúc càng lớn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ bị người ta áp chế gắt gao từ đầu đến cuối như vậy!
Lẽ nào hôm nay phải chết ở đây?”
Trong lòng hắn bỗng dâng lên sự sợ hãi mãnh liệt, hắn chưa bao giờ cảm thấy cái chết cách mình gần như vậy.
Bộp bộp bộp!
Trong tiếng đánh đấm liên tiếp vang lên, rắn tuyết đau khổ chống đỡ cuối cùng cũng tới cực hạn, ầm ầm vỡ tan, hóa thành vô số mảnh kiếm ý nhỏ, rơi tung tóe khắp nơi!
Banh!
Một chùm sương màu kèm theo mảnh vỡ của linh giáp ầm ầm bay ra.
Một bàn tay mang theo hoa văn mặt trời chui từ trong ngực Tùng Viên ra!
Con ngươi Tùng Viên cứng đờ, ánh sáng từ từ tan rã, mãi tới lúc sinh cơ hoàn toàn tiêu biến!
Giải quyết xong Tùng Viên, Tả Mạc không hề chần chờ, xuất hiện bên cạnh Minh Liệt đang thất hồn lạc phách, dứt khoát lưu loát kết thúc sinh mạng hắn!
Không ai biết, trận chiến xảy ra đột ngột này lại trực tiếp xáo trộn tiết tấu và bố trí của ba bên.
“Cối xay máu thịt” kinh sợ hậu thế bắt đầu mở màn trong tình huống không chút dấu hiệu này.