Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 592: Ra tay cứu giúp

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Trong bóng đêm, Tằng Liên Nhi giống như u linh đứng trước bia ma công.

Trên đầu là bầu trời đầy sao, mênh mông như biển.

Nàng có thể cảm thụ được tàn dư của tinh lực trên khối bia ma công này, đây là nơi Tả Mạc đã dẫn động Tinh Di Sa Dã. Nàng thoáng nhìn bia ma công, nội dung trên đó nàng đã xem qua mấy lần mà vẫn không tìm ra được chút manh mối nào khiến Tả Mạc có thể dẫn động Tinh Di Sa Dã.

Đột nhiên Tằng Liên Nhi xoay người lại.

Một tên bạch y nam tử lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở đằng sau lưng nàng, đó chính là Tất Điêu Vũ.

Trong mắt Tất Điêu Vũ bỗng toát ra sát khí mơ hồ, giọt nước mưa xoay tròn quanh thân đột nhiên rung động phát ra những âm thanh kì dị.

Tằng Liên Nhi chỉ cảm thấy cảnh vật trong mắt trở nên mơ hồ. Đôi mắt đẹp của nàng sáng lên, quang mang thăm thẳm giống như đêm tối thâm thúy, ống tay áo màu đen khẽ run lên, một luồng ba động quỷ dị vô hình tản ra.

Mấy giọt nước mưa quanh người Tất Điêu Vũ run lên, âm thanh rung động không ngừng vang lên.

“Quả nhiên là thần lực.” Tất Điêu Vũ mở miệng nhàn nhạt nói, trong mắt hiện ra quang mang khó nói bằng lời.

Ánh mắt Tằng Liên bình thường trở lại, khuôn mặt xinh đẹp trở nên quyến rũ, hơi thở như lan: “Tất Điêu Vũ, nguyên lai mục tiêu của ngươi là thần lực.”

“Không sai.” Tia sáng kì dị liên tục phát ra từ mắt Tất Điêu Vũ, bạch y không gió tự bay, khuôn mặt đạm mạc của hắn lộ vẻ chờ mong hiếm thấy: “Năm đó ta đã hiểu ra, Sư Tử Minh muốn nói chính là thần lực.”

“Chỉ tiếc, mấu chốt vấn đề hắn không nói ra.” Tất Điêu Vũ thản nhiên nói: “Ta đã đi khắp nơi tìm kiếm nhưng không thể tìm ra được đầu mối, không ngờ lại có thể gặp được ngươi tu luyện thành thần lực. Một lần gặp lại tới ba người!”

Ánh mắt Tằng Liên Nhi vẫn đẹp mê hồn, môi anh đào hơi vểnh lên, giọng nói dịu dàng như thấm sâu vào lòng người: “Ngươi thật là có tâm đấy.”

Tranh!

Âm như kiếm minh!

Một gợn sóng trăng non đột nhiên phát ra, vô cùng chuẩn xác ngăn trở ống tay áo không biết xuất hiện tự khi nào.

Ống tay áo mềm mại khẽ run lên như sóng gợn xao động, sóng sóng trăng non bị đánh tan.

“Nếu như tin tức này truyền ra sẽ có bao người cảm thấy hứng thú chứ? Những gia tộc kia thủ ở đây không phải vì thần lực sao?” Tiếng Tất Điêu Vũ mờ ảo tựa như đang nói một thứ không liên quan gì đến mình.

“Đúng vậy.” Giọng Tằng Liên Nhi nỉ non pha lẫn chút lười biếng, như móng chân mèo gãi nhẹ vào tay người: “Nhưng mà cái này không tới phiên Tất Điêu Vũ ngươi rồi, tràng thịnh yến này không có chút quan hệ nào với ngươi.”

Mắt Tất Điêu Vũ đột nhiên trở nên lạnh lẽo, sát khí đại thịnh: “Nhưng nếu ngươi đã đưa đến cửa thì ta sẽ không bất kính mà từ chối đâu.”

Tằng Liên Nhi cười đầy quyến rũ: “Phải nhìn xem ngươi có đủ mạnh hay không! Nhân gia thích nhất nam nhân mạnh mẽ đó!”

Giọng nói vang vọng chưa biến mất thì quanh người Tằng Liên Nhi bỗng xuất hiện một tầng quang hoa giống như ánh trăng, sau đó ở trước mặt Tất Điêu Vũ với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhạt dần đi.

Nhạt đến độ gần như không có, Tằng Liên Nhi khẽ nháy mắt với Tất Điêu Vũ.

“Tới đi!”

Âm thanh tràn ngập sự mê hoặc quanh quẩn, trong nháy mắt Tằng Liên Nhi ở trước mắt Tất Điêu Vũ từng chút một biến mất.

Hai mắt Tất Điêu Vũ chớp động như đang nghĩ gì.

—————————-

Tả Mạc đương nhiên không biết sự việc xảy ra đêm qua của Tằng Liên Nhi, nếu biết hắn cũng chẳng quan tâm. Người ta cũng không phải là thuộc hạ của hắn, hắn quan tâm làm ch* gì.

Sau khi biết được Hà công chúa rất nhanh sẽ tới thành Thái An, tâm trạng vốn xao động của Tả Mạc dần ổn định lại. Mỗi ngày không phải nói chuyện với A Quỷ thì lại chìm đắm vào trong tu luyện. Chanh Phát yêu và Hắc Yên yêu cùng với A Văn đều đang nán lại ở chỗ bia ma công. Nói ra cũng thật kì quái, Chanh Phát yêu là kẻ vô tâm nhưng trên con đường tu luyện thì thiên phú vô cùng tốt. Bia ma công lấy ma công làm chủ, hắn cũng ngửi thấy mùi “ngon” khiến Hắc Yên yêu đứng bên yên tâm hơn nhiều.

Tên này nếu cảm thấy không thú vị thì sống không yên với hắn, quấn lấy người ta không làm được gì cả.

Không thể không nói nội dung chứa đựng trong bia ma công bác đại tinh thâm. Sư Tử Minh là kỳ tài một đời, từ chỗ bình thường mà thấy được tinh vi, mỗi lần cẩn thận suy nghĩ Tả Mạc đều có thu hoạch.

Thân thể Tả Mạc sau khi trải qua Tinh Di Sa Dã cường hãn vô cùng, mà bia ma công giảng giải rất nhiều phương pháp tinh tế, giờ đây hắn giơ tay nhấc chân cũng có uy lực kinh người. Giáp Ly quyền lần trước Tả Mạc đã ngộ ra rất nhiều. Từ sau lần đó thái dương tinh loại trở nên vô cùng sống động, không ngừng thả ra tinh hoa thái dương nóng bỏng rót vào trong ma văn thập ô thiên nghi của Tả Mạc.

Thái dương tinh loại vô cùng yêu thích thần lực của Tả Mạc, mỗi khi Tả Mạc rút được thần lực từ tay phải ra đều có một số sẽ bị thái dương tinh loại thôn phệ. Mỗi lần thôn phệ được một tia thần lực thái thì tốc độ chuyển động của thái dương tinh loại sẽ nhanh hơn một chút.

Cũng giống như thường ngày, lại có một bộ phận thần lực bị thái dương tinh loại thôn phệ. Đột nhiên, Tả Mạc cảm nhận được một trận rung động!

Mặt ngoài của thái dương tinh loại bỗng bắn ra vô số hỏa diễm, từng sợi hỏa diễm nhè nhẹ hóa thành một dòng nước lũ nóng bỏng, dọc theo kim tuyến thập ô thiên nghi rót vào ma văn thái dương trên lưng Tả Mạc!

Ầm!

Cả người Tả Mạc run lên, đầu óc trống rỗng.

Dòng nước lũ này giống như vạn con ngựa đang lồng lên, dọc theo kim tuyến thái dương, hung hãn vô cùng, thế tới như chẻ tre.

Một vầng thái dương sáng rực lên!

Dư thế của nhiệt lưu chưa tuyệt, dọc theo kim tuyến thái dương kéo dài ra, tiếp tục tiến lên.

Lại một vầng thái dương sáng rực lên!

Trong nháy mắt, vầng thái dương cuối cùng trên lưng cũng được dòng nước lũ thắp sáng!

Một lúc lâu sau, Tả Mạc mới từ trạng thái giật mình bình thường trở lại, hắn cảm giác được trên lưng có thêm thứ gì đó nhưng không thể nói ra được nó là cái gì.

Hắn kiểm tra cẩn thận, thái dương tinh loại ở ngực, ma văn so với trước nhỏ đi một chút nhưng màu sắc càng đậm hơn, khi chuyển động thì bắn ra những tia lửa rất có uy thế.

Đột phá?

Hình như là, nhưng mà…

Tả Mạc thử giật giật, thập ô thiên nghi ma thể không có biến hóa gì, đệ nhị biến hóa cũng không xuất hiện.

Nhưng Tả Mạc không sốt ruột. Hắn biết rõ, đối với tướng giai mà nói thì ma thể không quá quan trọng, quan trọng là lĩnh ngộ được “giới”!

“Giới” là lực lượng cường đại nhất mà tướng giai có thể nắm giữ!

Đăng hỏa phạm giới của tặc ngốc Định Chân thật quá đáng sợ. Thập ô thiên nghi có “thập ô thiên nghi giới” khiến Tả Mạc thèm nhỏ dãi!

Ma thể chỉ là vấn đề thời gian, có tay phải cuồn cuộn không dứt cung cấp thần lực chỉ cần đủ thời gian là có thể đạt được nhưng “giới” thì Tả Mạc vẫn chưa có chút manh mối nào.

Hắn cũng biết điều này không thể cưỡng cầu, nó giống như lĩnh ngộ kiếm ý vậy, cần phải có cơ duyên và giác ngộ.

Cơ duyên và giác ngộ thì Tả Mạc không thể quyết định được nhưng cơ sở thì bản thân hắn có thể nắm chắc. Hắn cố gắng nghiên cứu bia ma công Thái An chính là hi vọng có thể nắm vững cơ sở.

Hắn đang tu luyện thì bị xen ngang.

Thúc Long đem về một người.

—————————-

Thúc Long nhìn thấy Tả Mạc vội vàng hành lễ: “Đại nhân!”

Ở dưới chân hắn có một gã ma tộc, mặt như vàng ròng, hơi thở mong manh, Tả Mạc thấy thế vội ngồi xổm xuống để nhìn kĩ hơn.

“Đại nhân, lúc ta đi tìm đám người A Văn thì ở bia ma công gần đó gặp hắn, ta thấy tình trạng hắn không tốt lắm nên đã đem hắn về đây.” Thúc Long vội nói.

“Ồ!” Tả Mạc nhẹ ồ lên một tiếng, có chút kinh ngạc, hắn kéo tay áo của ma tộc này lên, chỉ thấy trên tay hắn dày đặc chi chít ma văn kim sắc, không phải, đó là phù văn!

Đây là cấm chế!

Khóe mắt Tả Mạc chợt nhảy, hắn vội vàng kiểm tra những nơi khác trên người ma tộc này, quả nhiên tất cả đều là cấm chế!

Khi Tả Mạc cởi áo của ma tộc này ra thì thấy dày đặc chi chít các tầng cấm chế khiến tất cả những người đứng xem cảm thấy lạnh sống lưng.

Miêu Quân vô cùng phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đây là ai làm? Thật đáng chết!”

“Là cấm chế của Huyền Không tự.” Trong thức hải, Bồ yêu như u linh đột nhiên xuất hiện, hắn lạnh giọng nói: “Huyền Không tự có một chiến bộ rất nổi tiếng gọi là Nghiệt bộ. Thành viên bên trong đó đều là yêu ma bị bắt làm tù bình. Bọn họ bố trí cấm chế trên người những tù binh này, rút đi một bộ phận hồn phách của họ để biến họ thành ma tượng chỉ biết giết chóc.”

Tê, Tả Mạc sau khi nghe thấy những lời này của Bồ yêu không biết vì sao da đầu lại cảm thấy tê dại.

Loại thủ đoạn này thật quá tàn khốc.

Khi thấy tất cả mọi người đều đang nhìn vào mình, hắn liền nói ra tất cả những gì Bồ yêu vừa kể, mọi người không khỏi biến sắc. Miêu Quân thân là ma tộc càng sát khí đầy mặt, nghiến răng nghiến lợi sau đó ra sức mắng, đáng chết! Đáng chết!

“Hắn bị cấm chế phản phệ.” Bồ yêu hơi kinh ngạc: “Hắn có thể đã rời khỏi Huyền Không tự quá lâu, cấm chế trên người họ liên kết với nhau, rất khó để phá giải, hơn nữa còn rất nhiều chỗ âm hiểm. Thông thường nhất chính là sau bao lâu không dùng linh dược sẽ sinh ra phản phệ. Đây cũng là một trong những thủ đoạn Huyền Không tự kiềm chế Nghiệt bộ.”

“Huyền Không tự kia đúng là một bang tặc ngốc! Quả nhiên thâm độc!” Giọng Tả Mạc đầy căm phẫn, bọn họ cùng Huyền Không tự chính là không chết không thôi.

Cẩn thận xem xét cấm chế trên người ma tộc này, Tả Mạc nhìn thấy không ít môn đạo. Trình độ phù văn ma văn của hắn bây giờ rất thâm hậu, nhất là sau khi tiếp xúc với hoán văn, hắn đối với những thứ này càng có lý giải sâu hơn.

“Có lẽ có thể cứu được!” Tả Mạc thì thào tự nói.

Miêu Quân nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, nghiêm nghị nói: “Thỉnh đại nhân cứu mạng hắn! Đây chính là tiền bối của ma tộc ta, đã chịu không ít khuất nhục của Huyền Không tự, chết cũng không thể giải thoát, bọn ta là hậu nhân há có thể đứng nhìn?”

Kỳ thực lúc nói ra câu này Tả Mạc đã cảm thấy hối hận. Nói thì dễ, cứu mới khó. Tiêu hao ma bối không tính còn phải tiêu hao tâm thần, đúng là làm ăn lỗ vốn.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy căm phẫn của Miêu Quân, ngay cả Đào Hưng đứng bên cũng giận dữ nói: “Không sai! Tổ tiên của ta không thể chịu sự khuất nhục này, thật sự… thật sự…”

Đào Hưng tức giận nói không nên lời, hơi dừng chút rồi cảm khái nói: “Đại nhân cần gì cứ nói, Đào Hưng ta tuy không có bản lĩnh gì nhưng ma bối không thiếu! Hơn nữa mấy ngày nay, ta đã sai người đưa ma thai đến thành Thái An, ngoại trừ đưa cho đại nhân còn lại đều bán đi! Mong đại nhân bất luận thế nào cũng phải cứu người này! Tốn hao lớn bằng trời tại hạ cũng nguyện ý!”

Tuy trong lòng Tả Mạc đang nghĩ tới Hà công chúa, muốn nhanh chóng tăng cường thực lực bản thân, không muốn bị phân thần. Nhưng những lời vừa rồi của hai kẻ kia cũng khiến hắn thấy chút đồng cảm với ma tộc, có thể khiến Huyền Không tự bị một vố đau hắn liền sảng khoái gật đầu: “Được!”

Chọn tập
Bình luận