Thành Hư Linh không hề có chút khẩn trương hay căng thẳng vì chuyện tiền tuyền, tuy rằng vì tu giả từ bên ngoài ào ào ùa tới khiến cho nơi này hơi hỗn loạn, những cũng khiến cho thị trường càng thêm phồn hoa náo nhiệt.
“Đây là Vân Các, là cửa hàng bán đồ quý hiếm đứng đầu thành Hư Linh.” Thương Vị Minh dẫn Tả Mạc tới một cửa hàng cực kỳ mỹ lệ. Tường của cửa hàng này hoàn toàn làm bởi gạch thủy tinh lưu ly, dưới mái cong là những chiếc đèn thủy tinh trong suốt. Những ngọn lưu ly long lanh này từ từ chuyển động, sáng lên những màu sắc óng ánh khác nhau, phản chiếu lại trên tường lưu ly, các loại ánh sáng như cầu vồng, biến hóa đủ loại.
Nhìn Vân Các vô cùng xa hoa trước mắt, đám người Tả Mạc há hốc miệng, mặt đầy vẻ chấn động.
Trên mỗi viên gạch lưu ly đều ẩn hiện phù văn, ngọn đèn thủy tinh cũng ngầm hợp thành con số hai mươi tám, toàn bộ cửa hàng đều nằm trong sự bảo vệ của phù trận. Đám người Tả Mạc đâu đã từng thấy qua cửa hàng hào hoa xa xỉ tới vậy? Cái khác không nói, chỉ riêng vẻ óng ánh lưu chuyển trên những viên gạch lưu ly này cũng đã tiêu tốn một lượng lớn tinh thạch rồi.
Trong mắt Thương Vị minh thoáng hiện vẻ phức tạp song nhanh chóng khôi phục như thường: “Vân Các có cửa hàng ở hầu hết những thành thị hơi lớn một chút trên đảo mây Đông Thắng. Ông chủ của Vân Các cực ít khi lộ diện, bất quá nếu xét về kỳ trân dị bảo, tài liệu cấp cao, những cửa hàng khác đều kém hơn Vân Các một quãng lớn.”
Một lúc lâu sau, Tả Mạc mới khôi phục tinh thần lại, líu lưỡi, cũng không khỏi đầy mong đợi. Những cái khác không nói, chỉ riêng cửa hàng xa hoa này đã đủ chứng minh sau cửa hàng này có thực lực kinh người.
Theo Thương Vị Minh đi vào Vân Các mới phát hiện bên trong so với bên ngoài xa hoa hơn đâu chỉ vài lần! nền cửa tiệm do kim tinh diệu thạch màu đen là tài liệu cấp ba, khối nào cũng được mài nhẵn bóng như gương, điểm điểm kim tinh như màn sao giữa bầu trời đêm, trông rất đẹp mắt. Trên mỗi quầy hàng đều chỉ trung bày một món trân bảo, xung quanh nó là ảo ảnh biến ảo bất định, giới thiệu tỉ mỉ về trân bảo này.
Một chưởng quỹ tiến tới nghênh đón, thái độ khách khí nhiệt tình: “Hoan nghênh các vị giá lâm Vân Các, rất vinh hạnh được phụ vụ các vị, mời mọi người xem thử, mỗi kiện kỳ trân đều có thể tùy ý thưởng thức và thẩm định.”
Ánh mắt chưởng quỹ thoáng nhìn qua Thương Vị Minh ở bên cạnh, trong mắt ánh lên vẻ coi thường.
Song hễ là kỳ trân dị bảo thượng phẩm đều sẽ tỏa ra quầng sáng, đó là bảo quang. Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ cửa hàng tràn ngập bảo quang, có thể nói bảo quang đầy mắt!
Pháp bảo rực rỡ muôn màu, tài liệu cao cấp đầy rẫy, cho dù đám người Tả Mạc đã quen nhìn thấy đồ tốt cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Vân Các này quả nhiên danh bất hư truyền, pháp bào tài liệu bày bán không thứ nào dưới cấp bốn. Ngoại trừ Vi Thắng và Công Tôn Sai, những người khác đều bị bảo quang đầy phòng làm cho chấn động.
Vi Thắng chuyên tâm vào kiếm, không hề động tâm với ngoại vật, còn Công Tôn Sai thần sắc không chăm chú, không yên ổn.
Thương Vị Minh thần sắc phức tạp, sâu trong khóe mắt lộ vẻ đau đớn.
Tả Mạc không nhận thấy điểm lạ của Thương Vị Minh, hắn hỏi chưởng quỹ bên cạnh: “Không biết cửa hàng có Thủy Vân Thai không?”
“Thủy Vân Thai?” Vị chưởngq ũy này lắc đầu đáp: “Rất xin lỗi, Thủy Vân Thai trong cửa hàng chúng tôi đã bán hết. Ba tháng trước có một vị khách đã mua toàn bộ Thủy Vân Thai trong bản điếm.”
Thấy Tả Mạc lộ vẻ thất vọng, chưởng quỹ bèn giải thích: “Phẩm cấp của Thủy Vân Thai tuy không cao song chỉ có thể tìm thấy ở chỗ sâu trong biển mây. Còn nửa năm nữa vân triều mới kết thúc, vân triều chưa kết thúc, không vào được biển mây. Các hạ sợ là phải chờ hơn nửa năm nữa, nếu các hạ cần, chẳng bằng lưu lại địa chỉ, nếu có hàng cửa hàng chúng tôi sẽ báo ngay cho ngài.”
Khuôn mặt Tả Mạc lộ vẻ thất vọng, hơi nhăn lại: “Vân triều?”
Thương Vị Minh vẫn không quên chức trách hướng dẫn của mình, vội vàng giải thích: “Biển mây cứ hai năm lại có một lần vân triều, trong lúc vân triều biển mây sẽ trở nên rất không ổn định, trong thời gian này tiến vào biển mây sẽ rất nguy hiểm. Trong thời gian vân triều thường sẽ không có ai tiến vào biển mây.”
“Chúng ta đi nơi khác xem xem.” Tả Mạc không khỏi vô cùng thất vọng, song không lộ ra trên mặt, thần sắc lạnh lùng nói.
Chưởng quỹ cười cười, lộ chút vẻ ngạo nghễ đáp: “Quý khách đừng phí sức, không phải mạnh miệng, nếu ở cửa hàng chúng tôi không mua được vậy tới các cửa hàng khác ở Vân Hải giới cũng tuyệt đối không mua được. Điều này đừng ngại hỏi qua Thương tiên sinh, hắn ta chắc hẳn rất rõ.”
Trong mắt Thương Vị Minh thoáng hiện vẻ không nhịn nổi, song hắn vẫn cố nhịn xuống, cắn răng đáp: “Không sai!”
Chưởng quỹ mỉm cười, lại không nói gì.
Tả Mạc chú ý thấy điểm lạ của Thương Vị Minh song hắn cũng nhìn ra được Thương Vị Minh không nói dối, trong lòng khó tránh khỏi thất vọng. Nhưng hắn cũng nhanh chóng thu lại tâm tình, xem ra phải nán lại Vân Hải giới một hồi rồi. Đến lúc đó tìm khắp nơi xem, nếu thực sự không được vậy chắc phải vào biển mây một chuyến.
Có điều, hắn vốn cũng định nán lại ở Vân Hải giới. Nơi này thâm sơn cùng cốc, đi lại bất tiện, lại xa tiền tuyến, Côn Luân cũng khó chú ý tới chỗ này. Hơn nữa hắn còn phát hiện kiếm tu ở Vân Hải giới không phải chủ yếu, hiển nhiên nơi này không thuộc phạm vi thế lực của Côn Luân.
Vân Hải giới là một nơi nghỉ ngơi dưỡng sức không tệ.
Song ngay lúc này bỗng sau lưng vang lên một giọng nữ: “A, đây chẳng phải Thương Vị Minh sao? Ha ha, lại đến bán đồ sao? Không đúng, tiểu thư đây nhớ rõ gia sản của ngươi đều đã bán hết rồi mà, chẳng lẽ lại móc ra được đồ tốt gì từ nhà? Đưa tiểu thư đây nhìn xem, tiểu thư đây nhìn đã rồi sẽ thưởng ngươi ít cơm ăn!”
Lời nói chanh chua khiến khuôn mặt Thương Vị Minh lập tức sung huyết, hai nắm tay không tự chủ xiết chặt lại.
Tả Mạc quay sang, một cô gái rạng rỡ động lòng người tiến vào tầm mắt hắn. Hai hàng mi phượng mếch cao, môi mỏng mũi cao, khuôn mặt đầy vẻ trào phúng, từ trên cao nhìn xuống Thương Vị Minh, khóe miệng hiện lên nụ cười như có như không.
Nữ tử ngẩng cao đầu, bước sen nhẹ nhàng, ngọc bội rung lên leng keng, đám chưởng quỹ kia thấy nàng, thái độ cực kỳ cung kính, liên tiếp hành lễ: “Nhâm tiểu thư!”
Nhâm tiểu thư như không nghe thấy, thần sắc không chút thay đổi, đi tới trước mặt Thương Vị Minh, hai mắt nhìn từ trên xuống dưới, cười khẽ nói: “Tiểu thư đây còn đang nỏi sao tìm mãi không thấy ngươi, hóa ra là đi làm hướng dẫn viên, ha ha, lão thương gia năm đó phong quang một thời giờ lại sa sút đến vậy, thật khiến tiêu thư đây xót xa. Giờ gặp mặt sao khoanh tay đứng nhìn cho được?”
“Nhâm Tịnh, ngươi đừng có quá đáng!” Thương Vị Minh sắc mặt đỏ bừng, hai tay xiết chặt, kêu lên răng rắc.
“Quá đáng? Ha ha! Hai chữ này thật quá hay! Ta thích quá đáng đấy!” Nàng quay sang nói với Tả Mạc: “Vẫn thỉnh các hạ bỏ qua việc thuê người này, các hạ có thể tùy ý chọn một món pháp bảo cấp bốn.”
Rồi nàng lập tức quay sang nói với chưởng quỹ: “Ghi nợ cho tiểu thư đây.”
“Vâng!” Chưởng quỹ cung kính đáp.
Tả Mạc vung tay lên, hờ hững nói: “Từ từ đã!”
“Chẳng lẽ các hạ ngay cả chút mặt mũi này cũng không bán cho Nhâm Tịnh?” Nhâm Tịnh mặt lạnh băng.
Thần sắc Tả Mạc vẫn không đổi: “Thương huynh tuy làm thuê cho ta nhưng không phải nô lệ, tại hạ không có quyền cắt bỏ hợp đồng.”
Nham Tịnh thần sắc hơi buông lỏng: “Vậy ý các hạ là?”
Tả Mạc thản nhiên đáp: “Cái này cần xem ý Thương huynh, nếu Thương huynh tự gật đầu vậy tại hạ cũng chẳng có gì để nói. Pháp bảo cấp bốn thì miễn đi, chỉ cần trả lại ta phí hướng dẫn là được.”
Nhâm Tịnh cười thản nhiên: “Thì ra là vậy, dễ nói thôi.”
Nói xong, nàng quay người lại đi tới trước mặt Thương Vị Minh, lúm đồng tiền như hoa: “Thương Vị Minh, chíp một tiếng nào!”
Thương Vị Minh chỉ cảm thấy cơn giận bùng lên trong ngực, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Họ Nhâm kia, ngươi đừng có mơ!”
Bốp!
Một cát tát vang đội!
Đầu óc Thương Vị Minh trống rỗng, cảm giác nhục nhã trước giờ chưa từng có tràn ngập trong lòng. Hai mắt hắn đỏ bừng, gân xanh nổi lên trên hai nắm tay, chuẩn bị nhào tới liều mạng!
Khuôn mặt Nhâm Tịnh vẫn tươi cười như trước, mang theo vẻ trào phúng sâu sắc: “Con trai ngươi còn có tiền đồ hơn ngươi, sắp ngưng mạch tới nơi rồi. Nghe nói ở Thanh Sơn kiếm phái? Lẽ nào ngươi định hủy tiền đồ của nó? Có muốn ta đi hỏi thăm chút không?”
Thương Vị Minh gắng gượng ngừng thân hình lại, hắn như rơi vào hầm băng, hai mắt lóe lên vẻ oán độc và hận ý khắc cốt ghi tâm, gần như rít khỏi kẽ răng: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Bốp!
Nhâm Tịnh lại xoay tay tát một cái!
“Làm cái gì? Ha ha! Tiểu thư đây tìm thú vui trên người ngươi đấy! Năm đó lão thương gia lợi hại tới nhường nào, gần như ép Nhâm gia chúng ta tới không trở mình được. Có thể tìm thú vui trên người Thương Vị Minh, tiểu thư đây cũng thật cao hứng!”
“Ngươi…”
Bốp!
Lại một cái bạt tai!
“Đừng trốn, đứng yên! Quên con trai ngươi rồi sao!”
Thương Vị Minh như bị sét đánh, ngây ra như người gỗ, gắng gượng không cử động.
Tả Mạc nhìn không thuận mắt, giữa chân mày hiện lên chút giận, bước về phía trước một bước: “Được rồi! Giết người không bằng ép cúi đầu, ân oán trước đây có nặng thế nào cũng không cần làm nhục tới vậy!”
Tay Nhâm Tịnh dừng giữa không trung, quay sang cười lạnh nói: “Thật đúng là không biết tốt xấu! Nhâm Tịnh ta làm việc nào tới phiên người khác hoa chân múa tay? Đồ mới tới, không biết quy củ?”
Tả Mạc nhếch mép lộ ra hàm răng trắng tinh, cười lạnh: “Ngươi nói không sai, chúng ta đúng là mới tới!”
Thân hình hắn nhoắng lên, đã xuất hiện bên người Nhâm Tịnh, một tay nắm lấy Nhâm Tịnh còn chưa kịp phản ứng lại, nhe răng cười nói: “Con ả nhà ngươi cũng thật ác độc! Quy củ sao? Để ông đây dạy ngươi quy củ!”
Nói xong bùm bụp trái phải không ngừng, tát liên tiếp lên khuôn mặt mềm mại của Nhâm Tịnh, chẳng chút thương hoa tiếc ngọc.
Đám chưởng quỹ Vân Các đều vô cùng hoảng sợ, lập tức bùng nổ.
“Dừng tay!”
“Mau dừng tay!”
“Các ngươi không muốn sống nữa sao!”
…
Hộ vệ bảo vệ Vân Các thấy vậy cuống quít chạy tới.
Đột nhiên bên tai họ vang lên một tiếng hừ lạnh, như một tiếng sấm nổ bên tai, trong tai chỉ thấy ong ong. Một số hộ vệ tu vi hơi yếu khóe miệng đã chảy máu, sắc mặt kinh sợ.
Bên cạnh Tạ Sơn, Tông Như khoanh tay, nhắm mắt nghiêm nghị. Hắn rất không thích sự hung ác của Nhâm Tịnh, một tiếng Đạt Già Lôi Âm này hoàn toàn không lưu tình.
Mọi người đều kinh ngạc, lập tức càng thêm hoảng loạn.
“Phù trận! Mau mở phù trận!”
“Mau cầu cứu Từ lão!”
“Trời ơi!”
…
Tả Mạc chẳng buồn để ý tới vẻ hoảng loạn trong mắt những hộ vệ kia, hắn không dùng linh lực cũng chẳng vận ma thể. Bốp bốp bốp bốp bạt tai liên tiếp, nhìn khuôn mặt Nhâm Tịnh đã hoàn toàn thay đổi chỉ cảm thấy cơn giận trong lòng tuôn ra, thoải mái không nói nên lời.
Nhâm Tịnh đáng thương, khuôn mặt yêu kiều bị đánh xưng phù xanh tím, đầu tóc rối tung. Từ khi Tả Mạc bắt đầu đánh, nàng thậm chí không kịp hét lên một tiếng.
Trong mắt nàng lộ vẻ oán độc và thù hận sâu sắc, như hận không thể cắn chết Tả Mạc!
Có điều Tả Mạc có người tàn nhẫn nào chưa từng thấy qua? Tiểu nhân vật như vậy hắn vốn chẳng để trong mắt, nhấc cổ Nhâm Tịnh lên như nhấc gà đợi làm thịt, nhẹ răng cười nói: “Sau này đừng để ông đây gặp được, gặp một lần đánh một lần!”
Nhưng ngay lúc này, sàn đá kim tinh diệu nhẵn bóng dưới chân mọi người bỗng sáng lên từng đạo phù văn!