Nhiệt độ của ngục chiến trường đột nhiên tăng lên, bóng tối hư không biến thành màu đỏ sậm. Sóng nhiệt vô hình từ bốn phương tám hướng tràn tới, vặn vẹo trong tầm mắt mọi người. Thanh Hoa Tuyết cảm thấy bản thân như đang bị ngâm trong dung nhan nóng bỏng, như sắp bốc cháy.
Đóa hoa xanh được nâng trong tay như ánh nến chập chờn trong gió, phiêu diêu bất định, tựa như lúc nào cũng có thể tắt.
Tiếu Ma Qua trước mặt đang bao phủ trong lửa, như một ngọn lửa lung lay khiến nàng nhìn không rõ.
Đáng sợ nhất là thần thức của nàng không ngờ lại không tìm thấy Tiếu Ma Qua!
Trong lòng Thanh Hoa Tuyết kinh hãi, không khỏi hoảng loạn.
Hoa xanh khắp bầu trời mơ hồ có dấu hiệu mất đi khống chế, liên hệ giữa nàng và chúng càng lúc càng yếu ớt. Bộp bộp bộp! Âm thanh nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy vang lên bên tai nàng, lại tựa như sấm sét ngang trời, bảy đóa hoa xanh đã mất liên lạc với thần thức của nàng!
Sắc mặt nàng bỗng dưng trắng bệch!
Từ ngày đầu tiên nàng tu luyện Thanh Hoa, những đóa hoa xanh mỹ lệ này tựa như đồng bọn thân mật khăng khít nhất với nàng, tương thông tâm ý cùng nàng. Nàng chơi đùa với chúng, thổ lộ tâm tình với chúng. Những yêu thuật phức tạp được ghi chép trong Thanh Hoa, nàng gần như chưa từng bị trở ngại gì, bởi vì những đồng bọn này đều sẽ trợ giúp nàng.
Liên hệ của nàng với những đóa hoa xanh bị ngăn cách, đây là lần đầu nàng gặp phải tình huống như vậy.
Vì sao lại như vậy?
Ánh mắt Thanh Hoa Tuyết lộ vẻ khó hiểu, biến hóa bất lình thình khiến nàng không biết phải làm sao.
Trong ánh mắt mờ mịt của nàng, thanh đao cổ quái bị bao phủ trong ngọn lửa kia chém thẳng từ trên xuống.
Nhát chém này chậm rãi tới lạ thường, chậm tới mức khiến Thanh Hoa Tuyết thấy rõ từng chi tiết.
Thân đao bao phủ bởi ngọn lửa, từ khi chém xuống, lưỡi đao như nhận được một lực lượng vô hình, nhanh chóng bong khỏi thân đao, tỏa ra thành vô số ngọn lửa nhỏ, bắn nhanh sang hai bên. Thanh Hoa Tuyết bỗng dưng có ảo giác, phảng phất như thanh đao này đang chém lên một ngọn lửa, biến nó thành hai luồng mưa lửa.
Toàn bộ không gian bị thiêu đốt trong nháy mắt.
Ngọn lửa sáng ngời lay động toàn bộ không gian, tựa như cơn tuyết lớn đổ xuống giữa mùa đông. Sóng nhiệt nóng rực có thể nung chảy cả sắt thép bùng lên, mang theo mưa lửa ngập trời, bầu trời đột nhiên sáng rực lên, phong hỏa tương sinh, uy thế của mưa lửa tăng vọt.
Phong hỏa giao thoa, cuốn theo những đóa hoa xanh, phân giải chúng một cách quỷ dị, tựa như những bọn biển bị đâm thủng, tiêu tán thành vô hình trong không trung.
Mỗi đóa hoa xanh tan biến, sắc mặt Thanh Hoa Tuyết lại trắng bệch thêm một phần, nàng lung lay như sắp đổ.
Phốc.
Đóa hoa xanh cuối cùng tan biến, sắc mặt Thanh Hoa Tuyết trắng bệch như tờ giấy, con ngươi màu hổ phách mờ đi, mọi thứ trong mắt đều nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Lúc này, một tiếng ngâm trầm thấp, chậm rãi xuyên qua bầu trời đầy gió và lửa vang tới.
“Ngọ Đao Nhất Trảm.”
oOo
Một yêu một ma đang đấu đá với nhau lúc này đột nhiên tách ra, đồng loạt dừng lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên hư không phía trên.
Sắc mặt Bồ yêu biến ảo bất định, khuôn mặt nữ tướng lại lộ vẻ vui mừng.
Bồ yêu đột nhiên mở miệng: “Cả đời ngươi đã bị bộ giáp kia hủy hoại, giờ ngươi còn định hủy hoại cả hắn sao?”
Vẻ vui mừng trên khuôn mặt nữ tướng cứng lại, từ từ tiêu tán thành vô hình, lại như nghĩ tới điều gì đó, vẻ đau đớn hiện lên trên khuôn mặt nàng. Nàng tay cầm cự trảo, cứ thế ngơ ngác đứng đó, sắc mặt không ngừng biến đổi, có lúc vui mừng lại có khi đau khổ.
Bồ yêu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
oOo
Nóng! Nóng quá!
Tả Mạc chỉ cảm thấy toàn thân như đang bị thiêu đốt, máu thịt hắn, xương cốt hắn, tất cả đều như củi khô đang cháy, điên cuồng phun ra nuốt vào những ngọn lửa màu đỏ sậm. Trong mắt hắn chỉ còn một màu đỏ hồng, màu đỏ hồng khi sắt thép bị thiêu hồng.
Hắn không biết, lúc này trên đỉnh đầu hắn bỗng dưng toát ra một ngọn lửa trong suốt. Ngọn lửa này trong suốt này yên lặng không chút tiếng động, lớp ngoài cùng của ngọn lửa đó lại có hoa văn nhàn nhạn màu sắc rực rỡ.
Ngọn lửa này bắt đầu lan tràn dọc theo thân thể Tả Mạc.
Ngay lúc thân thể Tả Mạc tỏa ra ngọn lửa, Ác Quỷ thần sắc dại ra bỗng dưng ngẩng đầu, sâu trong con ngươi ảm đạm vô thần đột nhiên sáng lên một ánh tím yếu ớt. Tiểu Hỏa vốn ngủ say trong lòng nàng như ngửi đuợc mùi thức ăn ngon, giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mơ.
oOo
“Ta vốn tưởng rằng đại nhân đã chết.” Bồ yêu nhìn chằm chằm vào nữ tướng, từ từ mở miệng.
“Tuyên thệ với ta! Hành lễ với ta!” Khuôn mặt Bồ yêu lộ vẻ mỉa mai: “Những thứ cổ hủ cứng nhắc như vậy lại có thể truyền thừa lại, đúng là kỳ tích!”
Nữ tướng giật mình đứng im đó, không nói năng gì.
“Chính thứ đó!” Giọng điệu Bồ yêu đột nhiên trở nên cao vút, đầy tức giận: “Hại cả đời đại nhân! Hại toàn bộ quân đoàn! Mọi người vốn có thể sống sót!”
Nữ tướng cắn chặt môi, trong con ngươi màu đen lộ vẻ đau khổ.
“Trước khi chết đại nhân đã nói muốn ta bảo vệ nó, không muốn để nó rơi vào trong tay tu giả.” Ngữ khí Bồ yêu trầm xuống: “Ta đáp ứng, bảo vệ nó ba ngàn năm, không lọt vào tay tu giả. Ta hận nó, muốn phá hủy nó. Ta từng nghĩ, ngày nào đó ta thoát khốn nhất định sẽ khiến thứ đồ vật chết tiệt này chìm vào dòng sông địa ngục.”
“Thời điểm trong tháp Trấn Yêu thật khó khăn.” Khuôn mặt Bồ yêu lộ vẻ nhớ lại: “Nếu không vì đã đáp ứng đại nhân, ta có lẽ cũng không chống cự nổi. Ta không hủy được nó, chỉ có thể ráng sức chống cự. Lôi phạt mỗi ngày một lần cũng không là gì, sợ nhất là không có ai nói chuyện, ta bắt đầu nói chuyện với nó. Tới sau này, ta không hận nó nữa, nó chỉ là một thứ cứng nhắc ngu ngốc. Hận một thứ ngu ngốc thật chẳng thú vị gì.”
“Bất quá, đại nhân…” Bồ yêu bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nữ tướng: “Lẽ nào ngài muốn hại cả Tả Mạc sao?”
Nữ tướng trầm mặc.
“Nó là đệ tử của ta.” Bồ yêu bình tĩnh nói, áo bào đen trên người hắn như bị gió thổi tung, bay phất phới, mái tóc đen đầy đầu như vô số con rắn đen quay cuồng, trong con mắt máu, ánh đỏ yêu dĩ từ từ chuyển động, ngữ khí hắn vẫn bình tĩnh như trước: “Năm đó vì đi theo đại nhân, không thể hoàn thành tâm nguyện của sư phụ. Đại nhân, lời hứa của ta với ngài đã thực hiện. Nguyện vọng của sư phụ ta lại không thể hoàn thành được rồi, song ta không thể để truyền thừa của sư phụ bị đoạn tuyệt trong tay ta. Tả Mạc là đệ tử của ta, đại nhân, nếu ngài thực sự muốn đặt đống gông cùm xiềng xích đó lên người đệ tử của ta, vậy xin ngài bước qua thi thể ta đã.”
Âm thanh âm u lạnh lẽo vang trong thức hải, từng ngọn lửa màu đen bùng lên từ trong lòng đất, hóa thành vô số con rắn lửa, từ bốn phương tám hướng tụ tập tới dưới chân Bồ yêu.
oOo
Minh Quyết Tử ngẩng đầu, con ngươi đột nhiên co rút lại, nhanh chóng nhìn chăm chăm vào ngục chiến trường. Bên cạnh hắn, sắc mặt Tô Vị cũng đột nhiên biến đổi.
Ngục chiến trường bao phủ trong trận pháp bỗng nhiên sáng rực lên một màu đỏ sậm, luồng sáng đỏ này bao phủ phạm vi cực lớn, gần như nuốt trọn ngục chiến trường. Minh Quyết Tử và Tô Vị liếc mắt nhìn nhau, đều phát hiện vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.
“Hỏa yêu thuật thật lợi hại!” Tô Vị kinh hãi nói.
Vì bên ngoài ngục chiến trường chi chít các loại trận pháp nên khí tức toát ra cũng không thể coi là mạnh, song luồng khí tức này ẩn chứa một tia lửa vô cùng tinh thuần, khiến người đứng xem không khỏi biến sắc.
“Hỏa yêu thuật…” Minh Quyết Tử thì thào tự nói, sắc mặt vô cùngq úai dị, trong con mắt lại lộ vẻ chấn động hay nghi hoặc. Hắn quan tâm tới Tiếu Ma Qua hơn xa Tô Vị, những tin tức nắm được cũng nhiều hơn hắn.
Bàn Cờ Hoang Thú quái dị, đề bài yêu thuật quái dị, lồng giam yêu thuật quái dị, giờ lại thêm hỏa yêu thuật…
Tiếu Ma Qua rốt cuộc biết bao nhiêu loại yêu thuật?
Tuổi hắn còn trẻ như vậy, tu luyện như thế nào?
Những kiến thức mà Minh Quyết Tử biết đường như đều bị kẻ lai lịch thần bí này phá vỡ triệt để.
Hắn là ai vậy?
oOo
Ngọc Tử Châu ngẩng đầu nhìn ánh đỏ khắp bầu trời ngục chiến truonwfg, sắc mặt nhanh chóng trở nên ngưng trọng. Vừa rồi hắn còn hối hận đã muộn một bước, không thể trở thành người đầu tiên khiêu chiến TIếu Ma Qua. Cho tới trước lúc này, TIếu Ma Qua trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi. Nếu không phải vì tiểu thư Cơ Lệ Ngữ, hắn tuyệt đối không lãng phí thời gian trên người loại tiểu nhân vật như vậy.
Thế nhưng, hỏa yêu thuật thật quá lợi hại!
Hắn vừa mới báo tên ở chỗ Hồng xong, đang đứng ở sát biên giới ngục chiến trường, khí tức hỏa yêu thuật tinh thuần trong ngục chiến trường tiết ra đã đủ khiến hắn kinh hãi.
“Hồng, cho một người vào.”
Trong ngục chiến trường truyền tới một âm thanh trầm thấp, người nói chuyện như đang cố kiềm chế thứ gì đó.“
“Vâng thưa đại nhân.” Hồng như vừa bừng tỉnh từ tỏng cơn mộng, vội vàng xoay người sang nói với Ngọc Tử Châu: “Vị tiên sinh này, ngài có thể tiến vào.”
Ngọc Tử Châu thu liễm tâm thần, không dám chậm trễ, toàn lực vận chuyển thần thức, sắc mặt âm trầm ngưng tọng bước về phía trước một bước.
Cảnh tượng trước mắt biến đổi.
Xung quanh một mầu đỏ rực, phảng phất như đang đặt mình tỏng nước thép, sóng nhiệt vô hình từng lớp từng lớp kéo tới, hắn biến sắc, hỏa yêu thuật thật mạnh! Hắn không thể không vận tâm pháp, chống lại luồng sóng nhiệt kinh khủng, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Thân là Ngọc tộc, hắn không sợ lửa, song hiện giờ lại phải vận tâm pháp chống đỡ, hắn tất nhiên biết rõ lợi hại trong đó.
oOo
Tả Mạc hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử Châu trước mặt. Toàn thân bao phủ trong ngọn lửa màu vàng kim, đau đớn khi thiêu đốt cắn xé thần kinh hắn.
Hắn có thể cảm thụ rõ ràng, ngọn lửa tinh thuần đnag từ từ xâm nhập vào trong thần thức của hắn. Thần thức của hắn vô cùng bài xích những ngọn lửa này, song ngọn lửa vàng kim đó bá đạo vô cùng, mạnh mẽ tiến vào trong từng chút từng chút một.
Đây rốt cuộc là cái gì?
Hắn cắn răng đau khổ chỗng đỡ, lực lượng bá đạo dư thừa chiếm lấy toàn thân, thế nhưng cơn đau như vố số con kiến nhỏ gặm nhấm, nhất là bàn tay và lưng hắn.
Tả Mạc không thể không đặt sự chú ý lên người kẻ địch đối diện, làm vậy dường như có thể khiến cảm giác đau đớn hơi yếu bớt.
Hắn phát động khí lực toàn thân, Ngọ Đao trong tay hung hăng chém về phía Ngọc Tử Châu!
Ngọ Đao Nhất Trảm!
Khắp bầu trời gió lửa như mưa, ầm ầm gào thét cuốn về phía Ngọc Tử Châu!
Ngọc Tử Châu biến sắc, hừ lạnh một tiếng, chân trái hơi lui lại, hai tay như ôm khối cầu lớn, cực kỳ thoải mái vạch ra một vòng tròn hoàn mỹ trước ngực!
Nếu đám Tô Vị thấy cảnh tượng này nhất định sẽ kinh ngạc hét lớn, tuyệt kỹ phòng ngự mạnh nhất của Ngọc Tử Châu – Ngọc Liên Hoàn!
Vừa vào trận đã dùng tuyệt chiêu! Không kịp suy nghĩ, Ngọc Tử Châu theo bản năng dùng ra yêu thuật phòng ngự mạnh nhất của mình!
Một sinh hai, hai sinh bốn…
Quầng sáng liên miên không ngừng trong chớp mắt đã bao phủ lấy Ngọc Tử Châu!
Phốc phốc phốc!
Mưa lửa va vào quầng sáng, đồng loạt mai một. Mưa lửa không ngừng đánh lên quầng sáng, quầng sáng không ngừng mòn đi, song quầng sáng không những không ít đi mà ngược lại ngày càng dầy, ngày càng nhiều!
Tả Mạc chỉ cảm thấy trong cơ thể đột nhiên có một luồng nước lũ không thể chống đỡ xộc tới, lan dọc theo cánh tay trái, phảng phât như muốn phá tay chui ra.
Hắn không hề suy nghĩ, một chưởng đánh thẳng về phía quầng sáng dày đặc vô cùng kia.