Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Tu Chân Thế Giới

Chương 365: Thương lượng một chút

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Đề thứ sáu bị phá giải.

Tin tức này như một cơn lốc quét ngang gần như tất cả phủ yêu thuật, như ném một viên thuốc nổ vào trong chảo dầu.

Vốn dĩ, đề thứ sáu tuy rằng ngoài dự đoán của mọi người, không theo lệ thường, song còn không tới mức khiến mọi người theo đuổi như vậy. Ngay cả yêu phá ngục thần bí và liên minh thiên tài, tuy rằng đối đầu rất dữ dội song chỉ cần là kẻ có chút nhãn lực cũng đều không coi nó là thực. Mọi chuyện rõ ràng là có người âm thầm giở trò, mọi người cũng chỉ mang theo tâm tình xem náo nhiệt, góp chút vui thôi. Không ai tin rằng yêu phá ngục thần bí kia có thể thắng được liên minh thiên tài, bất cứ một yêu bình thường nào đều biết rõ điểm đó.

Cho nên khi Hòe Ca Nhi phát động thành công trận chiến phá ngục, đám người tham gia náo nhiệt lại càng náo nhiệt, đều cho là đương nhiên. Người người đều đang suy đoán, liên minh thiên tài lúc nào sẽ phá được ngục. Một chấp sự trong liên minh thiên tài phát động thành công trận chiến phá ngục, liên minh thiên tài có nhiều chấp sự như vậy, phá ngục chỉ là vấn đề thời gian.

Phá ngục lục đề khiến người ta có cảm giác mới mẻ, một con đường hoàn toàn khác hiện ra trước mắt mọi người. Có thể đi một tạo thành một nét riêng biệt ở tiểu yêu thuật mà mọi người đã nghiên cứu nát ra rồi, thực lực của yêu phá ngục thần bí kia quả thực không thể khinh thường. Không ngừng có một số đại yêu thực lực mạnh mẽ cùng một số danh sư nổi tiếng ở danh phủ liên tiếng khen ngợi, nhất trí xem trọng tiềm lực của yêu phá ngục thần bí, cho rằng hắn tiền đồ không thể hạn lượng.

Cho dù phá ngục lục đề này càng lúc càng khiến cho nhiều yêu coi trọng hơn nhưng trong mắt quần chúng, những thứ này vẫn chẳng là gì.

Gần như mỗi năm đều xuất hiện vài tên siêu sao, được cái gọi là các danh sư ca ngợi, coi trọng; song tuyệt đại đa số đều từ từ trầm luân, linh khí dần dần tiêu tán.

Thế nhưng, ngay lúc mọi người đang đợi liên minh thiên tài đi nước cờ mới, họ lại từ từ phát hiện ra một điểm quái dị.

Đáp án của đề thứ sáu, mãi vẫn chưa thấy đâu.

Một ngày, hai ngày, ba ngày…

Chuyện yêu phá ngục thần bí vs liên minh thiên tài, đáng lẽ độ nóng phải giảm đi, song đáp án của đề thứ sáu lại vẫn im lặng không chút tiếng động. Tình huống quỷ dị này không biết bị người nào nói toạc ra, lập tức khiến cho mọi người quay lại quan tâm.

Đề thứ sáu khó tới vậy sao?

Hứng thú của mọi người đối với chuyện này vốn đã giảm bớt, giờ lại một lần nữa bị kéo trở lại.

Liên minh thiên tài không quá coi trọng đối với chuyện này, bọn họ vô cùng tự tin, tuy rằng Hòe Ca Nhi không phá ngục thành công nhưng không thể nghi ngờ đã có một khởi đầu tốt. Thiên tài tuổi còn trẻ? Trong liên minh thiên tài không thiếu nhất chính là nó. Rất nhiều chấp sự trong chuyện này lại ăn ý lạ thường, bọn họ không đi quấy rầy cấp trên, họ vô cùng tin tưởng, chỉ cần thực lực của bọn họ cũng đủ giải quyết chuyện này.

Song, tới khi bên ngoài bắt đầu bàn tán xem lúc nào mới có đáp án của đề thứ sáu, bọn họ mới bừng tỉnh kinh hãi, bọn họ không ngờ lại kẹt ở đề này từ lúc nào chẳng hay.

Lần này, mọi người đã có phần sốt ruột.

Phân bộ của liên minh thiên tài ở các giới đã bỏ vẻ tản mạn lúc trước, nhanh chóng tổ chức nhân thủ tới hợp lực phá giải.

Cuối cùng, ở ngày thứ chín, đáp án của đề thứ sáu xuất hiện.

Hứng thú của mọi người bên ngoài đã sớm dâng lên rất cao, sau khi đáp án của đề thứ sáu xuất hiện, sự kiện yêu phá ngục vs liên minh thiên tài lại một lần nữa được đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Mãi tới lúc này mọi người mới bừng tỉnh phát hiện ra, dường như liên minh thiên tài muốn thắng cũng không phải là dễ.

Một trận chiến đấu mà lực lượng hai bên cách xa sẽ không khiến bao người chú ý, song khi khán giả đột nhiên phát hiện ra kẻ yếu mà bọn họ tưởng rằng chỉ một chiêu sẽ bại trận lại chống đỡ được mười chiêu từ lúc nào họ không hay, hơn nữa xem ra cũng không chật vật như trong tưởng tượng, không phải là không có phần thắng, hứng thú của khán giả sẽ lập tức dâng lên.

Muốn cười nhạo liên minh thiên tài không phải chỉ có một hai người.

oOo

“Chúng ta phải phản kích!” Chấp sự của Ma La giới dõng dạc nói, tính khí của hắn vốn nóng nảy, mấy ngày nay đã sớm bị lời bàn tán bên ngoài chọc cho không chịu nổi rồi.

“Không sai! Phải phản kích!” Các chấp sự khác liên tiếp phụ họa, thần sắc ai nấy đều vô cùng kích động.

Bọn họ xưa nay vốn kieu ngạo, đã lúc nào bị châm chọc khiêu khích như vậy? Bọn họ vô cùng tin tưởng rằng liên minh thiên tài đã tụ tập những thiên tài xuất sắc nhất yêu tộc, họ tự hào vì là thành viên của nó, vô cùng tự hào.

“Hừ, tốn của chúng ta mấy ngày, A Miêu A Cẩu cũng chạy ra rồi!”

“Là để cho bọn chúng thấy rõ hiện thực.” Một chấp sự nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ: “Mặc dù có phần tàn khốc.”

“Mọi người có ý tưởng gì? Chúng ta không thể bị động chịu đòn như vậy được, từ trước tới nay liên minh thiên tài chúng ta đã bao giờ chịu thiệt như vậy chưa?” Chấp sự của Ma La giới nói.

“Ha ha, đơn giản thôi, nâng giải thưởng lên!”

“Không sai, dưới trọng thưởng tất có dũng phu!”

Bầy yêu chung kẻ địch liên tiếp bày mưu tính kế.

“Mỗi người chúng ta cống hiến chút tích phân, đưa ra vài trăm tích phân, ta không tin rằng liên minh chúng ta không có người! Ta cống hiến mười điểm tích phân!”

“Ta cống hiến hai mươi điểm!”

Các chấp sự bàn tính, cảm thấy phương pháp này quả thực không tồi. Trong liên minh thiên tài không phải thành viên nào cũng có gia cảnh vô cùng xuất sắc, không thiếu người phải sống cảnh bần hàn, những người này gia nhập vào liên minh thiên tài đa số là bởi phúc lợi tuyệt hảo của nó. Đám yêu này coi trọng nhất là lợi lộc, không thích hư danh, bình thường cũng ít lai vãng với các chấp sự này.

Song những yêu này có một uy hiếp chí mạng, đó là tích phân. Tích phân trong liên minh thiên tài là giá trị cống hiến của họ, có thể đổi lấy các loại yêu thuật và thiên tài địa bảo trong liên minh.

Giờ gặp chuyện vướng tay, các chấp sự lập tức nhớ tới những kẻ mà lúc bình thường họ coi khinh.

Trong góc phòng, Hòe Ca Nhi im lặng không lên tiếng, thần sắc hắn tiều tụy, khóe miệng nở một nụ cười nhạt không dễ thấy. Mấy ngày qua các chấp sự đối với hắn đều có vẻ hữu ý vô tình xa cách lạnh nhạt, khiến hắn cảm thụ sâu sắc được nhân tình ấm lạnh ra sao. Hắn biết lý do vì sao, trong số rất nhiều chấp sự chỉ có hắn phát động được cuộc chiến phá ngục, các chấp sự khác tất nhiên trong lòng khó chịu. Nếu hắn phá ngục thành công sẽ trở thành anh hùng, cơn khó chịu này đều sẽ bị đè ép xuống, bọn họ sẽ a dua nịnh bợ hắn. Song hắn lại thất bại, tất nhiên trở thành trò cười cho những chấp sự khác.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc.

Sao mình lại đi tụ tập với một đám ngu ngốc lòng dạ hẹp hòi, tự cho mình là siêu phàm?

Hắn trầm mặc bàng quan, đáy lòng cười nhạt.

oOo

Mỗi ngày, đội ngũ đều đi được một quãng đường.

Chỉ cần dừng lại, Tả Mạc sẽ cùng VI THắng uống rượu. Rượu chẳng phải rượu ngon gì, song hai người uống vô cùng thích ý, đàm luận những chuyện trải qua trong mấy năm nay, lại trò chuyện những việc thú vị trong môn phái xưa kia.

Không khỏi thổn thức.

“Cũng phải nói, nếu không có chuyện đó thì cũng không có chúng ta hiện giờ.” Tả Mạc đã bắt đầu say, hắn không dùng linh lực hóa giải, cười nói: “Không có các loại phiền nhiễu trước kia, kiếm tâm của sư huynh sao có thể ngưng đọng kiên cố như hiện giờ? Không trải qua con đường gian nguy này đệ không biết còn ở góc phòng nào sống qua ngày nữa. Chắc có lẽ là ở các loại linh điền gì gì đó.”

“Không sai!” Vi Thắng uống một ngụm rượu lớn, mặc cho rượu dọc theo cổ chảy xuống, bỗng nhiên nói: “Sư đệ, mục tiêu của đệ là gì?”

“Mục tiêu?” Tả Mạc sửng sốt, hắng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó giơ ngón tay lên tính toán nói: “Trước hết là chữa lành cho A Quỷ, tìm kiếm thân thế của bản thân, bất quá việc này có cưỡng cầu cũng không được, đệ cũng không quá hi vọng. Quan trọng nhất là kiếm thật nhiều tinh thạch, có thể giúp cho mọi người có một cuộc sống không có trở ngại, không uổng công mọi người theo đệ vào sinh ra tử.”

“Ha ha!” Vi Thắng cất tiếng cười lớn, hưng phán nói: “Kẻ sĩ cách ba ngày đã phải nhìn với cặt mắt khác! Sư đệ năm đó sợ nhất là phiền phức, hiện giờ chí hướng rộng lớn, không tồi, không tồi!”

Tả Mạc bị Vi Thắng nói, mặt già biến đỏ: “Chí hướng rộng lớn cái gì? Đệ bây giờ là đâm lao phải theo lai! Sư huynh cũng đừng trêu đệ nữa!”

“Đây là chuyện tốt!” Vi Thắng bỏ bầu rượu trong tay xuống, nghiêm túc nói: “Tới giờ huynh vẫn cảm thấy sư đệ cực không thiếu tài tình, chỉ có điều tính tình trơn nhẫy không dính tay. Giờ sư đệ đã có tâm chí, tự nhiên sẽ có thành tựu. Chiến lực của thủ hạ sư đệ cho dù là bản môn bay giờ cũng không sánh kịp.”

“Sư huynh thì sao? Có mục tiêu gì?” Tả Mạc hiếu kỳ hỏi.

“Huynh?” Vi Thắng trầm ngâm trong chốc lát rồi bỗng uống một miệng rượu, bỏ bầu rượu xuống, thần sắc nghiêm túc nói: “Cả cuộc đời này chỉ cầu cực hạn của kiếm đạo!”

Vi Thắng nói như chém đinh chặt sắt, khí phách ngời ngời, không chút do dự, bàng hoàng!

“Hay!” Trong thức hải của Tả Mạc, Bồ yêu không kìm được cất tiếng khen.

Trong lòng Tả Mạc dâng lên sự kính nể, hắn nhớ tới viên ngọc giản mà đại sư huynh cấp cho hắn, trong đó ghi lại chặng đường gập ghềnh long đong truy tầm kiếm đạo của hắn, rõ ràng như tận mắt thấy. Trong số những người Tra Mạc gặp, luận về tâm chí kiên định, đại sư huynh chắc chắn đứng đầu.

Chỉ có người như đại sư huynh mới có thể đi tới đỉnh cao của kiếm đạo!

Trong lòng Tả Mạc vô cùng bội phục song lời tới bên mép lại chuyển thành: “Sư huynh, chúng ta thương lượng một chút nhé?”

“Thương lượng? Chuyện gì?” Chuyển biến của Tả Mạc quá đột ngột, đột ngột đến mức Vi Thắng không kịp phản ứng.

“Sư huynh truy cầu kiếm đạo, không có thực chiến sao được? Thực chiến là phương pháp tiến bộ nhanh nhất!” Tả Mạc trơ mặt ra, không chút che dấu bộc lộ ra sắc mặt thật sự, lặng lẽ cười lấy lòng nói: “Chẳng bằng chúng ta đi cùng nhau, bao ăn bao ở bao cung ứng tinh thạch! Sư huynh yên tâm, cái gì đệ cũng thiếu, chỉ không thiếu nhất là kẻ để đánh! Tuyệt đối khiến sư huynh vô cùng thích thú, thoải mái không nói nên lời, khoái cảm vô biên! Cái gì mà cảm ngộ kiếm đạo, kinh nghiệm, cứ từ từ theo đó tăng lên, ngăn cũng chẳng được! Nếu may mắn một chút, không chừng còn kiếm được một hồng phấn tri kỷ, kiếm lỹ song tu, cùng cầu đại đạo! Không phải nói cái gì mà gái quê ôn nhu là vì anh hùng cái gì đó tới? A a a, sư huynh là người chính trực, tất nhiên sẽ không động tâm vì nữ sắc…”

Vi Thắng trợn mắt há hốc mồm, rượu vẩy hết lên người lúc nào chẳng hay.

Tả Mạc thao thao bất tuyệt cả nửa ngày, nói tới mức miệng lưỡi khô khốc mới ngừng lại uống một ngụm rượu làm trơn cổ họng rồi mới nghiêm mặt hỏi VI Thắng: “Sư huynh, huynh nói sao?”

Vi Thắng chỉ vào Tả MẠc, bật cười khanh khách: “Hy vọng tên vô lại nhà đệ có thể nghiêm chỉnh đôi chút, đúng là chẳng khác nào mong heo mẹ leo cây.”

Xem ra công phu còn chưa đủ!

Tả Mạc thấy tình hinh như vậy, lại uống một ngụm rượu, bôi trơn cổ họng, đang chuẩn bị nổ lần nữa.

“Được!”

Một âm thanh dứt khoát tới cực điểm lọt vào tai Tả Mạc khiến hắn đang lúc chuẩn bị tâm tình để tiếp tục nổ, không kịp phản ứng lại, thiếu chút nữa phun thẳng ngụm rượu ra.

“Cái gì?”

Bị ngụm rượu nghẹn lồi cả mắt lên, Tả Mạc quay sang nhìn về phía Vi Thắng.

Vi Thắng giơ bầu rượu lên, đưa tới trước mặt Tả Mạc, cười nói: “Được.”

Tả Mạc lúc này mới phản ứng lại, vô cùng vui mừng, giơ bầu rượu lên, hai bầu rượu chạm vào nhau một cái.

Đêm đó, Tả Mạc mơ thấy sư huynh như người khổng lồ đi trước giết khắp bốn phía, hắn đi theo sau vừa cười ngây dại vừa ra sức đêm tinh thạch, tinh thạch nhiều lắm, đếm mãi không hết…

Chọn tập
Bình luận