“Có điều tra ra lai lịch của hắn hay không?” sắc mặt của Cổ Ngạn trở lên ngưng trọng hẳn, y là một trong những đại tướng dưới trướng Hải Tâm Băng, hiện tại y là người quản lí việc của Ngô Ca thành. Cổ Ngạn tầm bốn mươi tuổi, trên người mặc một bộ đồ văn sĩ, ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên hàn quang lạnh lẽoMỗi một vị minh chủ đều có quyền lợi kiến tạo một phủ riêng, ví dụ như Bắc Nguyên băng phủ của Hải Tâm Băng chẳng hạn, đây là nơi tàng long ngọa hổ, cao thủ nhiều như mây. Tuy Cổ Ngạn rất được Hải Tâm Băng đại nhân tín nhiệm, nhưng y cũng không dám lười biếng, bởi việc cạnh tranh trong nội bộ phủ vô cùng khốc liệt, khốc liệt tới mức người ngoài không thể tưởng tượng ra được.
Chỉ một mạch khoáng Hắc minh chưa đủ để đánh động đến Hải Tâm Băng.
“Lai lịch không rõ. Chúng ta chỉ tra ra được, hắn là người đi ra từ trong Hàn Minh Triểu trạch, sau đó hắn đến Tiểu U trấn, lúc đó hắn còn kéo theo năm cái quan tài, sau đó bỗng xuất hiện thêm một chiếc chiến xa rất bất phàm, những nơi mà cái chiến xa ấy đi qua, phong vân đều phải đổi sắc. “Hiển nhiên lực lượng tình báo của Bắc Nguyên băng phủ rất cường đại, tuy thời gian điều tra chỉ ngắn ngủi nhưng đã tìm hiểu được cực kì rõ ràng:“Người này có một mái tóc mầu trắng, khuôn mặt thoạt nhìn rất trẻ tuổi vì thế rất khó đoán được tuổi tác chân thực của hắn. Bên cạnh hắn còn có một thiếu niên tầm hai mươi tuổi, có thân pháp rất lợi hại. Nghe nói Thác Bạt Mẫn của Âm Lăng vệ bị hắn đánh bại chỉ trong một chiêu, thậm chí ngay cả hơn hai trăm hộ vệ của hắn cũng bị tên thiếu niên kia đánh gục trong khoảng thời gian rất ngắn”
“Thác Bạt Mẫn?” Cổ Ngạn nhíu mày, cái tên này khiến y cảm thấy có chút quen tai.
Thủ hạ vội vàng nói: “Y là đệ đệ của Thác Bạt Vũ, nhưng thực lực lại không bằng sư huynh y, y đảm nhiệm chức vị giáo úy trong Âm Lăng vệ!”
Cổ Ngạn gật đầu: “Thì ra là đệ đệ của Thác Bạt Vũ”
Cái tên Thác Bạt Vũ thì Cổ Ngạn biết rõ, đó chính là cao thủ nổi danh của Âm Lăng vệ, đồng thời cũng là người sáng tạo ra ‘Ba U Thần Kiếm’ hết sức độc đáo, gần như đã trở thành một con đường mới. Số người tu luyện kiếm quyết trong Minh Cảnh rất ít ỏi, nhưng Thác Bạt Vũ lại là người có thiên phú xuất sắc, hơn nữa lại chỉ yêu thích kiếm quyết, sau đó hắn sáng tạo ra ‘Ba U Thần Kiếm’ đã đạt được tiếng vang rất lớn, nhờ vậy được tuyển thẳng vào Âm Lăng vệ, mấy năm gần đây hắn thu được chiến tích rất hiển hách.
Nhớ đến những lời đồn đại về Thác Bạt Vũ, Cổ Ngạn không khỏi vừa cười vừa bảo:“Tất nhiên Thác Bạt Vũ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, chúng ta cứ yên lặng xem kì biến là được, còn về phần sứ giả của Ngô Ca thành thì cứ để hắn ở lại đây chờ vài ngày là được”
“Vâng!” Thủ hạ vội vàng đáp.
Trong ao đen kịt như mực, nước thuốc đang không ngừng lưu động cuộn trào giống như một vật sống, có một luồng trường lực quỷ dị như ngưng thành thực chất đang bao phủ cả ao, khiến nước thuốc trong ao không thể tràn ra ngoài dù chỉ là một giọt.
Chim Ngốc đang nhắm mắt, nằm bên cạnh ao như đang ngủ gật vậy. Còn Tháp Nhỏ và Tiểu Hỏa đang hồ hởi đủa giỡn ở trong ao.
Lúc này bộ dáng của ba thằng nhãi này đã khác trước rất nhiều. Âm dương ngư của Tháp Nhỏ lúc trước đã biến mất, hiện tại toàn thân Thấp nhỏ là một mầu trắng như tuyết, cái mái tháp của nó lại có mầu đen thui, nó vẫn tròn trịa như trước, nhưng trên mái tháp có thêm một viên châu to cỡ đầu ngón tay, bên trong hạt châu ấy mờ hồ thấy có một đoàn hôi vụ(sương xám) bốc lên.
Tiểu Hỏa hút được vô số Hư Thiên Ly Hỏa ở trong hư không vô tận, hơn nữa thứ mà lúc trước Thuần Vu Thành cho Tiểu Hỏa tu luyện chính là ‘Hỏa Tâm Luyện Cốt Thuật’, vì thế khi Tiểu Hỏa hút được vô số Hư Thiên Ly Hỏa đã giúp cho Hỏa Tâm Luyện Cốt Thuật của nó tu luyện tới trình độ cực sâu. Thế nhưng công pháp này dường như ngoại trừ giúp nó ngày càng tròn và càng thêm đàn hồi thì chẳng còn chút tác dụng nào khác.
Thế nhưng những cái đó chẳng hề ảnh hưởng tới tâm tình hồ hởi chời đùa của Tiểu Hỏa. Lúc này thân hình nó đang bắn đi bắn lại y như một quả bóng cao su vậy, nó phối hợp với hành động của Tháp nhỏ, trò chơi mà hai tiểu thích chơi nhất là Tháp Nhỏ nhảy dựng lên, còn Tiểu Hỏa lại dùng cái thân hình tròn vo không ngừng đụng vào thân hình Tháp Nhỏ ở mọi góc độ để giữ cho Tháp Nhỏ không bị rơi xuống.
Hiện tại thân hình của Tiểu Hắc lớn hơn trước rất nhiều, thoạt nhìn nó phải lớn cỡ nửa bàn tay, hai cái xúc tu trên đầu nó không ngừng lay động nhanh chóng trông giống như một dải khói mầu đen vậy.
Thập Phẩm, Dương Quang, Hắc Kim phù binh, Quỷ Vụ đồng đều đang ngủ say.
Trong hư không vô tận chúng tiểu phải thay phiên nhau bảo hộ cho Tả Mạc. Hơn nữa, đối với bọn chúng, những tài liệu trong hư không vô tận, quả thật có phẩm giai rất cao, cho nên bọn chúng phải mất khá nhiều thời gian để hấp thu
Bỗng, Chim Ngốc mở mắt.
Từ trong dược trì đen kịt đang sôi trào kia bỗng có một thân ảnh từ từ trồi lên.
Thái dương thần văn bên ngoài thân thể Tả Mạc đã biến mất, hắn chậm rãi thở ra một hơi dài rồi mở mắt, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn. Quả nhiên dùng dược trì để tu bổ cơ thể hiệu quả hơn so với việc chỉ dùng thần lực có được do hấp thu các lực lượng khác rất nhiều. Hiện tại những tài liệu cao giai trong thương khố của Ngô Ca thành gần như đã bị hắn dùng sạch rồi.
Với cảnh giới của Tả Mạc, chỉ có những tài liệu cao giai mới có tác dụng. Căn Minh quỷ âm trầm mộc mà Minh lão đầu kia hiến cho có tác dụng rất quan trọng, quả nhiên nó không phải là phàm phẩm, tuy minh khí trong thân Minh quỷ âm trầm mộc cực kì nồng đậm, nhưng hiệu quả tẩm bổ sinh cơ lại nằm ngoài dự đoán của Tả Mạc.
Minh khí chính là tử khí, vậy mà không ngờ một vật tử khí nồng đậm như vậy lại có thể sinh ra một đoàn sinh cơ vô cùng tinh thuần như vậy.
Đối với cơ thể khô héo của Tả Mạc, đoàn sinh cơ vô cùng tinh thuần này giống như một vật đại bổ vậy. Để phát huy được tối đa tác dụng của căn Minh quỷ âm trầm mộc, Tả Mạc còn đặc biết phối chế ra cái dược trì này.
Không ngờ đoàn sinh cơ này lại có tác dụng bằng với một tháng dùng thần trận tẩm bổ cơ thể, điều này làm Tả Mạc cảm thấy khó hiểu vô cùng.
Tả Mạc hiện ra từ sâu trong lòng dược trì, trên mặt lộ thêm vài phần vui vẻ.
Còn chúng tiểu thấy Tả Mạc xuất hiện, liền sát lại gần rồi cọ cọ hết sức thân thiết. Tả Mạc bồi bọn chúng chơi một lúc rồi mới bước chân ra khỏi phòng.
Bên trong biệt việt của phủ thành chủ, Thanh Hiểu đang chỉ điểm cho mười thiếu niên do Ngô tộc đưa tới.
“Đại nhân!” Thấy Tả Mạc đi tới, Ngô lão đầu vội vàng tiến lên nghênh đón.
Tả Mạc khoát khoát tay, ý bảo không cần phải để ý tới hắn.
Ánh mắt của những thiếu niên kia nhìn Thanh Hiểu tràn ngập sự kính nể và tôn sùng, cũng phải thôi, hiện tại biểu hiện mạnh mẽ của Thanh Hiểu đã lan truyền ra khắp Ngô Ca thành, không ai không biết.
Những điều mà Thanh Hiểu chỉ điểm cho bọn họ hết sức đơn giản, đầu tiên hắn đem thần quyết truyền thụ cho bọn họ, sau đó dùng thực chiến để giải thích, vì thế chẳng bao lâu, trên người đám thiếu niên đều dính đầy bụi đất. Thế nhưng đám thiếu niên này không hề tỏ ra bất mãn, bởi bọn họ nhận ra thần quyết mà Thanh Hiểu đại nhân truyền thụ cho bọn họ lợi hại hơn thần quyết mà bọn họ đang tu luyện rất nhiều.
Lúc này mười gã được chọn làm người hầu cũng tránh rất xa.
Bởi vì, ở Minh Cảnh, việc nghe lén tuyệt học của người khác là một điều vô cùng kiêng kị.
Tuy Thanh Hiểu chưa từng chỉ dạy người khác, nhưng y làm việc hết sức nghiêm túc. hơn nữa y lại có thực lực rất mạnh, cho nên y chẳng giảng giải dài dòng mà nói trực tiếp vào vấn đề. Nhưng Tả Mạc đứng ngoài nhìn một lúc lại nhận ra, mặc dù Thanh Hiểu dạy rất nghiêm túc, còn đám đệ tử Ngô tộc lắng nghe cũng rất chuyên chú, nhưng hiệu quả lại không cao cho lắm.
Sau khi suy nghĩ một chút, Ta Mạc liền hiểu ra nguyên nhân của chuyện này. Tuy thực lực của Thanh Hiểu rất mạnh, nhưng hiểu biết về Minh thần lực lại không nhiều. Trong khi những thiếu niên này thoạt nhìn không lớn lắm, nhưng dù sao cũng đã tu luyện Minh thần lực có chút cơ sở, cho lên nếu cưỡng ép chuyển sang tu luyện loại thần quyết khác thì đương nhiên hiệu quả mang lại không cao rồi
Y vỗ vỗ bàn tay, rồi ra lệnh: “Tất cả dừng lại một chút nào!”
Thanh Hiểu và đám đệ tử Ngô tộc lập tức dừng lại, Tả Mạc tiện tay chỉ vào một gã đệ tử Ngô tộc rồi nói:“Đem nội dung tu luyện lúc thường ngày của ngươi biểu diễn một lần xem “
Tên đệ tử Ngô tộc này nghe thấy vậy, liền bắt đầu biểu diễn’Ngô Ca thần quyết’ của Ngô tộc. Có lẽ tên đệ tử này hàng ngày cũng chăm chỉ tu luyện cho nên biểu diễn cũng có chút thuần thục.
Tả Mạc quan sát một lúc rồi ra hiệu cho y dừng lại.
Sau đó hắn bắt đầu từ từ thi triển, tuy mỗi động tác của hắn đều rất chậm rãi, lại không có một tia thần lực nào, nhưng mỗi chiêu mỗi thức mà hắn đánh ra đều mang theo lực lượng đáng sợ đến dị thường. Khiến đám đệ tử Ngô tộc phải trợn mắt há mồm, chính bản thân bọn họ cũng không ngờ được, Ngô Ca thần quyết lại có uy lực khủng khiếp như vậy.
Tả Mạc vừa biểu diễn, vừa giảng giải.
Mỗi người trong đám đệ tử Ngô tộc đều tập trung tinh thần, sợ bỏ sót một hai lời. Bọn họ phát hiện ra có nhiều chỗ trong Ngô Ca thần quyết mà đại nhân giảng giải khác hẳn với lúc bọn họ tu luyện hàng ngày.
Lẽ nào trước đây đại nhân cũng có tu luyện qua Ngô Ca thần quyết?
Ngô lão đầu đã hoàn toàn bị khiếp sợ rồi. gã là người có thời gian tu luyện Ngô Ca thần quyết lâu nhất trong trong những người có mặt ở đây. Ngô Ca thần quyết là bộ thần quyết do trưởng lão Ngô tộc đã qua đời sáng tạo ra, và Ngô lão đầu là người có tạo nghệ vững chắc nhất tộc.
Khi gã nghe thấy những lời giảng giải của đại nhân, giống như thể hồ quán đính (điện đánh vào nước -mở rộng tầm mắt-chắc là thế), có nhiều chỗ nghi hoặc vướng mắc đều thông suốt. Trong lòng gã mừng phát điên, không dám bỏ qua cơ hội tốt như này, vội vàng dựng lỗ tai lên nghe cẩn thận từng từ từng chữ.
Cả thiên Ngô Ca thần quyết được Tả Mạc giảng giải trong tầm một canh giờ, cả thiên được hắn chải vuốt lại một lần, đã chỉnh sửa rất nhiều chỗ.
Khiến bộ tân Ngô Ca thần quyết có diện mạo hoàn toàn khác mới, khiến hiệu xuất tu luyện và uy lực của nó đại tăng. Ngô lão đầu là người tu luyện bộ thần quyết này đã lâu, nên có thể biết rõ thực hư, gã biết Ngô Ca thần quyết mới này hơn hẳn bộ thần quyết cũ, thậm chí còn có thể tiến vào hàng ngũ những thần quyết nhất lưu của Minh Cảnh.
Chỉ cần có được bộ Ngô Ca thần quyết mới này thì Ngô tộc chắc chắn sẽ phồn vinh hưng thịnh!
Khuôn mặt Ngô lão đầu đầy lệ, nguyện vọng bao nhiêu năm qua của lão đã biến thành sự thật, thì bảo sao lão không vui mừng đến phát khóc cơ chứ.
Khi Tả Mạc giảng giải xong, thì đột nhiên Ngô lão đầu quỳ sụp xuống, rồi dùng sực đập bang bang bang lên mặt đất, sau đó cất tiếng khóc:“Ơn tái tạo của đại nhân, trên dưới Ngô tộc thề chết đi theo đại nhân”
Tả Mạc giật nảy mình, vội vàng đem gã nâng dậy rồi nói:“Chỉ là tiện tay thôi, không cần phải làm thế!”
Cảnh giới của người sáng tạo ra Ngô Ca thần quyết cũng có hạn, vì thế cơ sở ban đầu của bộ thần quyết này cũng bạc nhược (yếu kém). Tuy Tả Mạc đã sửa chữa rất nhiều chỗ, nhưng hạch tâm của thần quyết lại không hề thay đổi.
Bởi nếu hạch tâm của nó mà bị thay đổi thì nó không còn là Ngô Ca thần quyết nữa, nếu đã như vậythì thà rằng dậy bọn họ bộ thần quyết khác còn hơn.
Thật ra Tả Mạc chỉ đem Ngô Ca thần quyết ưu hóa (cường hóa, up sao), khiến tiềm lực của nó được phát huy tới tối đa. Nhưng dù vậy, những thần quyết có cấp bậc như này vẫn khó có thể rơi vào pháp nhãn của Tả Mạc.
Tả Mạc cũng không hề e ngại, thản nhiên đem điểm then chốt của vấn đề nói cho Ngô lão đầu nghe.
Ngô lão đầu lắc đầu nói: “Ngô tộc cũng không phải là một tộc lớn, nếu dám sở hũu cực phẩm thần quyết, thì e rằng không những không mang lại sự phồn vinh cho gia tộc mà còn khiến Ngô tộc lâm vào cảnh diệt tộc. Vì thế, đối với Ngô tộc, chỉ có tân Ngô Ca thần quyết do đại nhân tu kiến lại mới là thần quyết tốt nhất!”
Câu nói này của Ngô lão đầu khiến Tả Mạc phải nhìn gã với một con mắt khắc hẳn, thoạt nhìn Ngô lão đầu có thực lực không mạnh, nhưng tầm nhìn lại vô cùng lợi hại, biết cân nhắc nặng nhẹ, quả là một nhân tài hiếm có.
Mà đối với nhân tài, thì Tả Mạc luôn luôn thèm muốn.
“Ngươi có thể nhận ra như vậy lđúng là không sai”Tả Mạc cười nói, nhưng sau đó lại nhớ ra một vấn đề khác, liền hỏi lại:“Tài liệu tương tự như Minh quỷ âm trầm mộc, có thể mua được ở đâu?”
Nếu như có thể tìm được thêm những tài liệu tương tự như Minh quỷ âm trầm mộc thì thời gian chữa trị thân thể Tả Mạc cũng được rút ngắn.
Ngô lão đầu lắc đầu: “Minh quỷ âm trầm mộc là thứ mà năm xưa thuộc hạ nhờ cơ duyên xảo hợp vô ý có được, chứ loại tài liệu như thế này rất khó mua được trên thị trường, hầu như ai có những tài liệu như vậy đều đem cất giữ cẩn thận, chứ chẳng ai đem ra bán cả!”
“Trên thị phường không bán tài liệu cao giai sao?” Tả Mạc hỏi.
Trên tay Tả Mạc có không ít đồ vật đáng giá, nhưng lại không có tác dụng tu bổ thân thể hắn, vì thế những thứ đó cũng không cần gấp lắm. Nếu như có thể đem bọn chúng đổi lấy những tài liệu giống như Minh quỷ âm trầm mộc thì mới đem lại tác dụng lớn nhất cho Tả Mạc.
Khuôn mặt Ngô lão đầu hiện lên vẻ suy tư“Trong giới này thì không có. Nhưng thuộc hạ nghe nói, ở Minh Trùng giới có một nơi gọi là Vô Song phường, ở đó chuyên môn giao dịch các loại tài liệu cao giai, có lẽ đại nhân thử đến đó tìm hiểu xem sao!”
Giới đồ trong tay Tả Mac chỉ rõ khoảng cách giữa Minh Trùng giới và Ngô Ca thàng cũng không xa, hắn liền ghi nhớ cái tên này.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân mọi người khẽ rung động, thấy vậy Tả Mạc ngẩng đầu lên, trên khóe miệng hắn nở một nụ cười lạnh mang theo nét tiếu ý nhàn nhạt.