Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 457: Âm

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Điền Tiểu Uy lâng lâng bước trên phố, hắn mới đi uống linh tửu về.

Từ ba năm trước, sau cái lần đầu tiên nếm thử linh tửu hắn liền bị mê hoặc bởi mùi vị của nó. Mỗi lần được phát lương hắn đều chạy đến Thiên Nhiên cư nhâm nhi mấy chén. Linh tửu cao cấp hắn không đủ tiền uống, chỉ có thể uống linh tửu nhị phẩm.

Hắn không có hứng thú với tu luyện, đã dừng lại ở trúc cơ kỳ nhị trọng thiên bốn năm năm rồi, không có chút động tĩnh thăng tiến nào.

Gió đêm thổi vào mặt nhất thời khiến cảm giác say dâng lên, hắn cảm thấy lâng lâng.

Đột nhiên phía trước có hai người đi tới, nhìn thấy hắn, cực kì nhiệt tình mà chào hỏi: “Tiểu Uy ca!”

Điền Tiểu Uy cảm thấy có chút xa lạ nhưng hắn vẫn đáp lại: “Hai vị đang đi đâu đấy?”

“Đang định đi uống rượu, thế nào, tiểu Uy ca cùng đi với chúng ta đi!” Đối phương rất nhiệt tình, hai người xông tới, lôi kéo cánh tay hắn.

Bỗng nhiên trong lòng Điền Tiểu Uy sinh ra cảnh giác, vừa định thoát ra thì hoảng sợ phát hiện, cả người không thể động đậy!

Hắn muốn nói vài lời nhưng bất luận hắn dùng lực thế nào thì miệng hắn cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Trong mắt hắn toát lên sự kinh sợ.

Sức mạnh truyền từ cánh tay tới, hắn bị đối phương kẹp cứng, dần đi về phía ngoại thành.

—————————-

“Bọn họ muốn chết sao!” Điền Vĩnh Thanh sau khi nghe Điền Trung Châu báo cáo thì cười lạnh nói: “Loại gia hoả với tầm nhìn hạn hẹp này không đáng để suy nghĩ.”

Điền Hoành Ba sắc mặt không tốt lắm: “Ta tìm được Từ Chính Uy rồi. Tuy rằng hắn không nói rõ nhưng ta nghe được nhóm người này không có ý định bán đảo, đổi cũng không! Ta nghĩ rằng bọn họ muốn cùng Điền gia chúng ta đối nghịch! Con bà nó! Cho sĩ diện mà không biết xấu hổ!”

“Dám đối nghịch với Điền gia chúng ta thì cần phải có năng lực.” Một vị trưởng lão cười nói: “Chiến bộ của Dạ Ca Nhi tăng hơn bốn mươi danh đầu, thật đúng là doạ người.”

Nói đến đây, trên mặt mỗi người của Điền gia không khỏi nở nụ cười.

Âm khuê của Vân Hải giới, có một mục gọi là chiến bộ bình xét, cách mỗi khoảng thời gian, bọn họ sẽ tiến hành bình xét đối với mỗi chiến bộ nổi danh của Vân Hải giới, phi thường nổi danh. Bài danh của Điền Dạ chiến bộ tăng cao, thành công tiến vào hai trăm danh đầu, bài danh một trăm chín mươi hai. Được lợi từ điều này khi bình xét thì thực lực Điền gia cũng tăng cao, trở thành thế lực thứ hai ở Hư Linh thành đứng sau Hư Linh phái.

Một chiến bộ cường đại chính là tượng trưng cho thực lực của một thế lực!

Nhưng, so với bài danh cá nhân thì chiến bộ bài danh ổn định hơn nhiều. Cho nên vị trí của Điền Dạ chiến bộ đột nhiên lần này tăng mạnh khiến rất nhiều kẻ chú ý. Trở thành thế lực thứ hai ở Hư Linh Thành, mọi người ở Điền gia lập tức cảm nhận được thái độ khác của các thế lực xung quanh, so với trước đây nhiệt tình hơn không biết bao nhiêu lần.

Lúc này trong mắt Điền gia thì đám người trên Quy đảo kia rất là chướng mắt!

“Quy đảo phải nằm trong tay chúng ta!” Hai mắt Điền Vĩnh Thanh loé sáng: “Cái này đối với Điền gia chúng ta quá trọng yếu! Bất luận phải dùng biện pháp gì cũng phải lấy được Quy đảo!”

Mọi người nín thở, chờ đợi câu tiếp.

“Tu luyện ban của Quy đảo cơ hồ làm tuyệt đường sinh sống của các tu luyện ban khác. Hắc, một đám người ngoài dám đoạt sinh ý của mọi người, đây là tối kị của việc làm ăn!”

“Mấy nhà bị tổn hao nghiêm trọng nhất cũng muốn bọn người kia nhìn thấy sức mạnh của chúng ta! Hừ! Một đám ngoại lai cũng nghĩ mình có thể gây được sóng gió gì chứ?”

Điền Vĩnh Thanh cười nhạt.

Ma Phàm cẩn thận quỳ rạp trên mặt đất, khí tức cả người thu liễm, thở mạnh cũng không dám.

Trong lòng hắn lặng lẽ nhớ kỹ địa hình và phù trận xung quanh.

Không ai có thể nghĩ đến, hắn đã rình nấp ở đây tròn ba ngày. Trong vòng ba ngày này, hắn đối với vùng này đã thập phần quen thuộc. Nơi đây là một thương khố của Điền gia, ngay khi bọn Tả Mạc đang hừng hực khí thế với tu luyện ban thì hắn thần không biết quỷ không hay âm thầm điều tra đối với Điền gia.

Lần trước đại nhân bị phục kích, bọn Ma Phàm luôn cảm thấy áy náy trong lòng.

Sau đó bọn Ma Phàm liền nhận được lệnh âm thầm điều tra Điều gia, Thúc Long đưa cho hắn một quả ngọc giản, bên trong có đủ loại kỹ xảo dùng cho việc tiềm hành (ẩn náu). Đám gia hoả ở Thiên Phong khúc đều là những kẻ từng trải, khi gặp được khoả ngọc giản này thì giống như hổ thêm cánh.

Rất nhanh, bọn họ đã thăm dò được đại khái tình hình của Điền gia.

Muốn âm, xem ai âm hơn!

Ma Phàm có chút khó hiểu, không biết hoạt động lần này sẽ do ai chỉ huy. Ngay từ đầu mọi người tưởng sẽ do mẹ trẻ nhưng rất nhanh phát hiện ra phong cách hoàn toàn khác nhau. Tác chiến thì mẹ trẻ là một tay cừ nhưng dùng âm mưu quỷ kế thì mẹ trẻ không được giỏi cho lắm. Chẳng lẽ là đại nhân? Nhưng cũng không giống lắm, đại nhân mặc dù có khi hơi hèn mọn chút nhưng còn lại thì chính là một kẻ “thẳng ruột ngựa”.

Cuối cùng là ai chứ?

Kế hoạch âm quỷ như này ngay cả những kẻ từng trải như Ma Phàm khi chấp hành cũng cảm thấy da đầu tê dại đi!

Âm!

Thực sự quá âm rồi!

Ma Phàm thôi không suy nghĩ, ánh mắt hắn rơi vào thương khố trước mắt, trong lòng thầm tính nhẩm thời gian.

Không quá một hồi, cừa thương khố mở, hai gã tu giả vừa cười vừa nói từ bên trong đi ra.

Đơi hai gã tu giả này đi xa, Ma Phàm khẽ động, thân thể giống như mũi tên bay sát mặt đất, bên cạnh hắn đồng bọn cũng đã bắt đầu.

Liên tục tìm hiểu trong vài ngày, bọn Ma Phàm biết rõ, trong khoảng thời gian này, bên trong thương khố sẽ không có người coi.

Vọt tới nơi cách thương khố mười trượng, mọi người đồng thời dừng lại, sau đó thì Ma Phàm móc ra một khối ngọc bài, đeo ở trên lưng.

Phù trận sáng lên, ngọc bài bên hông Ma Phàm cũng sáng lên.

Cửa của thương khố xoàn xoạt mở ra.

Tất cả những gì bên trong thương khố đều được phô bày, linh thực pháp bảo chồng chất như núi, số lượng rất lớn khiến đám người Ma Phàm không khỏi hít một hơi để tỉnh lại. Mặc dù bọn họ biết Điền gia gần đây muốn đổi một ít linh thực pháp bảo nhưng khi bọn họ tận mắt nhìn thấy những pháp bảo này thì không khỏi cảm thấy khiếp sợ với thực lực hùng hậu của Điền gia.

Linh thực pháp bảo ở trước mắt không dưới vạn kiện!

Tuy rằng chỉ là nhị phẩm pháp bảo nhưng hơn vạn kiện chồng chất cùng một chỗ, cảnh tượng này vẫn khiến người ta cảm thấy chấn động.

Nhưng ngoại trừ linh thực pháp bảo thì những đồ vật khác bên trong thương khố ít tới đáng thương.

Đám người Ma Phàm không chút do dự, không hẹn mà đồng thời lấy từ trong lòng ra một chiếc bình ngọc nhỏ. Sau đó chỉ thấy bọn họ đem vảy mấy giọt nước thuốc sặc sỡ từ trong bình nhỏ lên linh thực pháp bảo.

Mấy đoàn thải vụ cực bạc lặng yên không một tiếng động khuếch tán, cho tới tận lúc trở nên vô hình.

Đám người Ma Phàm thu lại bình ngọc, sau đó đem những đồ giá trị nhất lấy đi, nhất thời bên trong thương khố trở nên vô cùng bừa bãi.

Làm xong tất cả, mấy người nhanh chóng biến mất.

—————————

“Cái gì?” Điền Hoành Ba giận tím mặt, hắn giống như một con mãnh hổ đang vô cùng tức giận, nhìn chằm chặp vào chưởng quỷ đang gục đầu ở dưới.

Chưởng quỹ run run, mặt vàng như đất.

“Được a! Các ngươi!” Điền Hoành Ba điềm nhiên nói: “Các ngươi lại để người ta tìm tới tận cửa cướp hết đồ mang đi! Mười sáu cái thương khố, tròn mười sáu cái thương khố bị người ta cướp! Người không biết còn tưởng Điền gia chúng ta là phá gia chi tử! Các ngươi là một lũ lợn!”

Sắc mặt Điền Vĩnh Thanh vô cùng khó coi, hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc có người dám vào thương khố của Điền gia để cướp!

Hơn nữa lại tới mười sáu cái!

Kiềm chế lửa giận trong lòng, Điền Vĩnh Thanh trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nói cẩn thận xem nào!”

Chưởng quỹ mỗi người một câu kể lại câu chuyện đó, càng nghe hàn ý trong lòng Điền Vĩnh Thanh càng thịnh. Thương khố của Điền gia tại Hư Linh thành tổng cộng có mười sáu cái, cùng lúc bị cướp! Điều này chỉ ra kẻ thù đối với Điền gia là phi thường quen thuộc, hơn nữa có thực lực kinh người, đồng thời cướp mười sáu cái thương khố cần phải đồng thời huy động tương đối nhiều tu giả.

Hơn nữa từ miệng những chưởng quỹ này thì lúc đó bọn họ không hề biết gì, mãi đến sau mới phát hiện được!

Điều này khiến Điền Vĩnh Thanh không rét mà run!

Điền Vĩnh Thanh cẩn thận hỏi lại một số chi tiết nhưng vẫn không tìm ra manh mối nào, đối phương không hề để lại chút dấu vết nào.

Mười sáu cái thương khố bị cướp, Điền gia tổn thất nghiêm trọng, ngoại trừ một số linh thực pháp bảo cấp thấp đối phương không động tới, còn lại những pháp bảo hơi đáng giá chút, tất cả đều bị quyét dọn sạch sẽ! Những pháp bảo này số lượng rất lớn, chồng chất trong thương khố của Điền gia, dùng để sản xuất các loại linh thảo và linh cốc, tuy rằng không quá quý hiếm nhưng do rất nhiều nên tổn thất có thể nói rất nghiêm trọng!

Tính đơn giản thì lần này Điền gia tổn thất chỉ sợ không dưới mười khoả ngũ phẩm tinh thạch!

“Mẹ nó! Nếu ông mày mà tra được là ai làm thì! Xem ông mày lột da hắn ra!” Điền Hoành Ba nghiến răng nghiến lợi nói.

Điền Vĩnh Thanh cũng vô cùng đau lòng, tổn thất lần này hết sức nặng, có thể coi là nghiêm trọng nhất trong vài năm gần đây. Trước kia những thương khố này do không chứa vật gì quý trọng nên bọn họ không để ý tới, thêm nữa bên trong Hư Linh thành trị an rất tốt, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra sự cố nào!

“Phái người âm thầm điều tra, gần đây có ai bán ra lượng lớn linh thảo linh cốc không!” Điền Vĩnh Thanh dần bình tĩnh: “Mấy thứ này dù sao cũng không phải tinh thạch, số lượng lại nhiều, muốn dấu diếm người khác là việc không dễ! Không riêng gì Hư Linh thành của chúng ta, mấy thành xung quanh đều phải phái người quan sát.”

Điền Hoành Ba mặt sáng ngời: “Đại có nói không sai! Linh thảo, linh cốc của mười sáu thương khố muốn bán ra cũng không phải việc dễ dàng!”

“Điều tra không nên quá lộ liễu!” Điền Vĩnh Thanh lạnh giọng nói: “Đồ của Điền gia chúng ta không phải thứ dễ nuốt trôi!”

Điền Hoành Ba vâng dạ lĩnh mệnh rời đi.

Điền Vĩnh Thanh nhìn những vị chưởng quỹ ở xung quanh, vẻ mặt khôi phục sự lãnh đạm: “Những linh thực pháp bảo còn lại không nên bỏ đi! Lập tức phân phát xuống, những pháp bảo vừa đúng lúc phải dùng, nếu như lặp lại sai lầm kia thì không cần phải đến gặp ta nữa.”

Sắc mặt của chưởng quỹ trắng bệch, gật đầu không ngừng.

Điền Vĩnh Thanh cũng biết chỉ dựa vào lực lượng của mấy chưởng quỹ này là không đủ, lập tức cầm bút viết mấy chữ, bỏ bút xuống, tay phải quạt nhẹ, thư liền biến thành hạc giấy, rì rì bay lên, nhanh chóng biến mất.

“Rất nhanh sẽ có người trợ giúp các ngươi bảo vệ những thương khố này.” Điền Vĩnh Thanh ngẩng đầu nói: “Những linh thực pháp bảo trong thương khố phải nhanh chóng chở về gia tộc, phân phát cho mọi người, không được lề mề!”

“Vâng vâng vâng!” Chưởng quỹ vội vàng gật đầu.

Niềm vui trong đau khổ là những linh thực pháp bảo kia không vừa mắt đối phương, nếu không thì thật là phiền toái to! Những linh thực pháp bảo này phải mất không ít công sức mới có thể mua được. Nhưng hai ngày tới phải bắt đầu gieo trồng, nếu như những linh thực pháp bảo này cũng bị cướp thì việc mua nhiều linh thực pháp bảo gấp như vậy là việc vô cùng khó khăn!

Suy nghĩ lại những việc gần đây, Điền Vĩnh thanh cảm thấy hơi đau đầu.

Sóng trước chưa lặng, sóng sau đã nổi lên!

Chọn tập
Bình luận