“Ô Phong tặc thiếu tu giả uường công, khả năng phá được trận phòng lưu của Tả Mạc là không lớn.” Có thể nói, loại chiến thuật con rùa này ở trong tay Tả Mạc được phát huy tới tận cùng. Trừ phi có đội chuyên cường công, bằng không đừng mong mạnh mẽ phá mở lớp mai rùa này. Nếu như phù trận khổng lồ, tu giả ngưng mạch kỳ rất khó chính diện phá hủy.”
Quỷ Phong cúi đầu, hắn nhớ lại trận phòng lưu của Tả Mạc trong hội đấu kiếm, khiến tất cả mọi người đau đầu.
Làm thế nào phá giải trận phòng lưu, hắn cũng không có biện pháp gì hiệu quả.
Trừ phi thừa cơ Tả Mạc chưa bày trận phát động công kích, nếu Tả Mạc hoàn thành bố phòng, tỷ lệ thắng cơ hồ bằng không.
Trận phòng lưu vì vậy cũng bị gọi là đồ con rùa, có thể nói là cực hạn phòng ngự dưới kim đan. Những người khác cũng muốn mô phỏng trận phòng lưu của Tả Mạc, nhưng khi tự mình thể nghiệm mới phát hiện ra trận phòng lưu cũng không dễ tạo ra.
Phải nhanh chóng bố phòng, đó là vấn đề mấu chốt.
Xem ra, trận phòng lưu đã được Tả Mạc nâng cấp thêm một bậc, thủ đoạn cùng hiệu suất đã vượt rất nhiều so với hội đấu kiếm.
Ngoài ra, bố trí trận gì, phù trận phối hợp, cần phải trong thời gian ngắn quyết định. Mà người khống chế phù trận cần có thần thức cường đại.
Lúc nghiên cứu tỉ mỉ, mọi người mới phát hiện nguyên lai trận phòng lưu cũng không đơn giản như tưởng tượng. Ngay cả quá trình Tả Mạc đấu Triều An, cũng bị lấy ra nghiên cứu nhiều lần, đây là trận điển hình lấy yếu thắng mạnh mà những năm gần đây rất hiếm gặp. Trong đó, có nhiều chiến thuật biến hóa tinh diệu, khiến các tu giả nghiên cứu tấm tắc khen ngợi.
Một tu giả khác hỏi: “Lẽ nào thật sự là vô kế khả thi?“
Phó Phong trầm ngâm: “Gạp phải Tả Mạc, nhất quyết không cho hắn cơ hội bày trận.“
Vị tu giả này nhìn thoáng qua Hoang Mộc đảo: “Nhưng hắn đã sớm bố trí xong trận.“
“Ta cũng không có cách xử lý.” Phó Phong buồng tay, thản nhiên đáp lời.
Lại một tu giả khác không thể kìm nén hỏi tiếp: “Bọn họ có nhiều người như thế, cứ lao thẳng vào cũng có thể giành thắng lợi.“
Trong mắt bọn họ, lực lượng song phương thực quá chênh lệch. Một chọi 67, lại có 5 tu giả ngưng mạch kỳ. Bản thân Tả Mạc cũng chỉ mới trúc cơ kỳ. Dù có phù trận hỗ trợ, nhiều người đồng thời lao tới, Tả Mạc căn bản không có cơ hội chiến thắng.
“Nếu là người khác, ta cũng sẽ nghĩ vậy.” Phó Phong kiên trì đáp lời, đối với các thủ hạ trúc cơ kỳ, hắn xưa nay hết lòng chỉ điểm: “Nhưng nếu đó là Tả Mạc, ta sẽ không tính thế. Trận phòng lưu là thứ gì, đó chẳng là là vẻ ngoài. Điểm lợi hại nhất ở Tả Mạc, kỳ thực là chiến thuật, hắn am hiểu nhất là lợi dụng mọi điều kiện, từ những điều kiện hắn có tạo thuận lợi cho mình. Dù cho không có những điều kiện thuận lợi, hắn cũng có thể tạo ra hoàn cảnh thuận lợi cho bản thân. Hắn là chiến thuật gia trời sinh, điểm này, Vi Thắng không thể so với hắn được.“
Bọn thủ hạ tỏ vẻ hiểu được.
Phó Phong lại bổ sung: “Đương nhiên, có lẽ đối với Tả Mạc, đây là bắt buộc. Hắn phải dùng thủ đoạn khác để bù đắp tu vi yếu kém của mình.“
Nếu Tả Mạc nghe được lời phân tích của Phó Phong, nhất định sẽ rất đồng ý. Có linh lực ai còn đi làm mấy chuyện này, trực tiếp vác kiếm ra chém, hắn cũng vô cùng ước ao được như sư huynh Vi Thắng.
Phó Phong lập tức kết luận: “Từ khi bọn họ bắt đầu công kích Hoang Mộc đảo, đã rơi vào thế bị động. Hoang Mộc đảo có ý nghĩa trọng yếu đối Vô Không kiếm môn, vì sao Vô Không kiếm môn chỉ phái một mình Tả Mạc trấn thủ? Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Tả Mạc có thể sáng chế trận phòng lưu, cho hắn đủ thời gian, hắn có thể sáng chế ra một trọng địa an toàn. Ô Phong tặc ăn hiếp Tả Mạc một mình trên đảo, nhưng lại không biết, Tả Mạc không giỏi công kích, nhưng nếu dùng hắn phòng thủ một đảo, chỉ mình hắn là quá đủ. Tả Mạc phát triển vượt quá dự tính của ta.“
“Tả Mạc vĩnh viễn ở trong hoàn cảnh chiến đấu có lợi cho mình, thực lực Ô Phong tặc không yếu, lấy lực phá xảo, cũng không phải không có cơ hội chiến thắng. Nhưng đây là một trò hay để xem.“
Buổi nói chuyện, hơn ba mươi thủ hạ trúc cơ đều chăm chú lắng nghe, tất cả mọi người đều là trúc cơ kỳ tu giả, nhưng khác biệt lại cực lớn.
“Nếu là kim đan kỳ cao thủ tới thì sao?” Vẫn có một người không phục, hiển nhiên hắn không thích một tên trúc cơ tu giả quá kiêu ngạo như thế.
“Kim đan cao thủ tới, ai cũng không chống nổi. Để kiềm chế kim đan, chỉ có kim đan.”
Trúc cơ tu giả nghẹn họng không thể phản bác.
Chương Hào ý thức được cứ tiếp tục cũng không thể mở ra cái xác rùa này. Ô Phong tặc vẫn là trộm cướp, bọn họ đi lại như gió, nhưng mà khuyết thiếu thủ đoạn cường công. Chương Hào hiện tại có một nguyện vọng cực lớn, đó là mỗi người có một pháp bảo như thiên ấn, vung lên đập xuống, đập điên cuồng.
Đáng tiếc, pháp bảo dạng thiên ấn xưa nay bị Ô Phong tặc khinh bỉ, nó thực quá khó xài.
Tơ nhỏ từ ánh trăng màu cam hạ xuống bị chấn động rung lên, vầng trăng vang lên tiếng leng keng liên hồi, nhưng không hề ngừng lại.
Chương Hào hiểu rõ uy lực do phi kiếm của mình tạo ra, dù chỉ có cao thủ trong trong ngưng mạch kỳ tu giả mới đỡ được.
Hắn có thể cứu Trâu Hàn thoát khỏi tay Vi thắng, cũng là vì vậy. Vi Thắng tuy đạt thành tích hạng hai, Cổ Dung Bình được mọi người xem trọng đạt hạng nhất, nhưng Vi Thắng rất nhanh có thể thay thế Cổ Dung Bình trở thành cao thủ trẻ tuổi tài năng nhất Thiên Nguyệt giới. Kết thúc hội đấu kiếm, Vi Thắng bế quan, tu vi tăng mạnh, mọi người đều suy đáon, hắn có thể đã tìm được cách đột phá kiếm ý tâm chuyển.
Chiến tích hiển hách của Vi Tháng sau này cũng khẳng định thêm suy đoán của mọi người, lúc đầu theo Tân Nham, sau đó một mình dẫn đội, liên tục chinh chiến tứ phương, chưa từng chiến bại.
Vô luận là danh tiếng hay thực lực, hắn đã xứng đáng với danh hiệu đệ nhất cao thủ trong ngưng mạch kỳ.
Chương Hào không bằng Vi Thắng, nhưng nếu xếp hạng tu giả ngưng mạch kỳ tại Thiên Nguyệt giới, hắn tuyệt đối thuộc hạng cao thủ, nhưng ngày thường im hơi lặng tiếng, thanh danh không lộ.
Nhưng tại phù trận trước mặt, hắn cũng cảm thấy bó tay.
Chương Hào đã trải qua nhiều nguy nan, gặp cục diện bế tắc cũng không hoang mang. Nới tới cùng, Tả Mạc cũng chỉ có một mình, phù trận lợi hại cũng cần người khống chế. Có người không chế phù trận cùng không người khống chế phù trận là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Phù trận dù thần diệu, nhưng cũng chỉ là ngoại lực. Trải qua cuộc sống trên đầu gươm mũi kiếm lâu, hắn hiểu rất rõ, bản chất của chiến đấu là so đấu thực lực song phương.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cao thủ tu kiếm luôn không thích sử dụng thủ đoạn khác, vì bản thân bọn họ đã có đủ lực lượng, bọn họ có sự tự tin tuyệt đối vào lực lượng bản thân.
Chương Hào cũng không được coi là kiếm tu cao thủ, nhưng hắn cũng có sự tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của nhóm người mình.
Hắn huýt lên, mọi người lập tức ngừng tay.
“Giết.” Chương Hào dẫn đầu lao thẳng vào trận, Trâu Hàn theo sát, Ô Phong tặc cũng không chút do dự, tất cả đều chạy vào vào trận.
Xa xa, Phó Phong thấy cảnh này thân thở: “Tả Mạc chiếm tiên cơ.“
“Chiếm tiên cơ cũng không nhất định thắng trận.” Có người nói.
Phó Phong cười, gật đầu: “Đích xác, nhưng cứ nhìn rồi biết.”
Chương Hào vừa tiến vào đại trận, cảm giác được cảnh vật biến đổi, đột nhiên mình xuất hiện ở nơi hoang dã, trống trải hoang vắng, trên đầu có một mặt trăng màu cam, tản ra ánh sáng ấm áp.
Quả nhiên có tí thủ đoạn!
Hắn thầm khen ngợi, nếu có thể, hắn nhất định nghĩ mọi biện pahsp chiêu mộ Tả Mạc vào Ô Phong tặc. Nhưng hắn cũng biết đây là mơ tưởng, người ta là đệ tử trọng tâm cảu Vô Không kiếm môn, nào để ý tới nhóm trộm cướp bọn họ?
Tập trung, ném bỏ ý nghĩ không thực tế này đi.
Đây không phải lần đầu tiên hắn phải phá trận, nhưng đối mặt với phù trận lợi hại vẫn là lần đầu. Tuy không hiểu đại trận, nhưng hắn vẫn tin chắc, dù sao tu vi của đối phương cũng thấp hơn hắn một tầng.
Đối với tu giả, thấp hơn một tầng đồng nghĩ lực lực khác biệt.
Hơn nữa, hắn còn một bí mật nhỏ, một bí mật mà không ai biết: Kiếm ý tâm chuyển! hắn đã tu luyện “khai sơn kiếm quyết” tới cảnh giới “kiếm ý tâm chuyển”!
Cầm trong tay phi kiếm được hồng quang bao phủ, hắn chậm rãi bước tới, hồng quang càng thịnh, hắn bị hồng quang nồng đậm như thực bao phủ.
Trâu Hàn cầm một cây quạt ngũ sắc sặc sỡ, chớp mắt, xugn quanh hắn đã bị một tầng khí rực rỡ bao lấy, thân hình dần biến mất trong vụ khí.
Vệ Quang Vinh mặt trắng bệch, lạnh run, thân hình cao gầy như một cây trúc đong đưa trong gió. Hắn sợ hãi nhìn xung quanh, cần tìm tới đồng bạn, nhưng trong tầm mắt của hắn không một bóng người.
Tả Mạc mắt lạnh lẽo, hắn hoàn toàn đã tiến nhập trạng thái, linh lực toàn thân hoạt bát dị thường, tâm thầm linh hoạt yên lặng kỳ ảo.
Con mồi đã tiến nhập khu vực săn bắn.
Thân ảnh hắn dần mông lung, dần dần biến mất.
Mục tiêu đầu tiên của hắn là Chương Hào, đánh rắn dập đầu! Chỉ cần giết Chương Hào, những tên khác sẽ như rắn mất đầu, mình càng có cơ hội đục nước béo cò.
Chương Hào có tu vi ngưng mạch kỳ, hắn không thể chính diện so đấu, nhưng Tả Mạc có cách.
Chương Hào được hồng quang bao phủ toàn thân, không hề hay biết hắn đã bị Tả Mạc soi. Bất quá, dù hắn biết, cũng không chút sợ hãi, ngược lại càng hứng khởi.
Bỗng, hắn dừng bước, huy động trọng kiếm trên tay.
Một mảng kiếm quang thoát kiếm bắn ra, kiếm quang có diện tích khá lớn, như một lưới sáng màu hồng che trước mặt.
Leng keng!
Vài luồng kiếm quang đánh thẳng vào lưới sáng, lập tức bị đẩy lùi.
Chương Hào cười nhạt, nhanh chóng lao tới hướng ánh trăng. Vô Không kỳ là pháp bảo tốt, uy lực cường đại, đáng tiếc Tả Mạc tu vi quá thấp, không phát huy được uy lực của nó. Kiếm quang trình độ này có thể đánh chết tu giả trúc cơ, nhưng đối với tu giả ngưng mạch kỳ là không đáng để ý.
Hắn biết đây là có người khống chế, chưa phải phù trận công kích.
Hắn bước nhanh, đi thẳng tới chỗ vầng trăng. Nhìn như chậm, nhưng không bị ảo ảnh mê hoặc. Hơn nữa hắn quán nhập linh lực vào hai chân, mỗi bước như đại chùy lưu lại trên mặt đất một động lớn, ảo giác gì cũng bị đánh nát. Hắn dám chắc, tu vi Tả Mạc không bằng hắn. Biện pháp này, tưởng là ngốc nhưng cực kỳ hiệu quả.
Từng phù trận, đều có trận tâm, trận tâm là nơi trung tâm phù trận. Chỉ cần phá trận tâm, phù trận có lợi hai cũng chớp mắt tan ra.
Chương Hào bước từng bước, vững vàng tiến thẳng tới chỗ trăng sáng, ven đường thỉnh thoảng có kiếm quang bắn tới đều bị hắn đỡ được.
Thanh âm quấy nhiễu tinh thần, hắn trực tiếp dùng linh lực bịt tai lại, chỉ lo đi tới trước. Thanh âm có tính sát thương cũng bị hắn huy trọng kiếm đỡ được.
Càng đi tới, hắn càng tin tưởng.
Phù trận rất hữu dụng, nhưng nếu thực lực song phương chênh lệch quá lớn, vậy cũng là vô ích.
Hắn lại chiếm chủ động!