Trong bóng đêm, ở trên không trung của Phần Quỷ Cương đang tỏa ánh hào quang sặc sỡ, dày đặc như mưa trông vô cùng diễm lệ, thân ảnh Tả Mạc dang rộng hai tay giống như một vương giả đang bao quát toàn lãnh địa của chính mình. Hắn ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống tựa muốn khống chế tất cả với bộ dáng thong dong, dường như thời gian lúc này như bị đóng băng một cách tự nhiên.
Ánh sáng hoa mỹ như thế cũng không thể che dấu hắn đang ở bên trong.
Trong nháy mắt, thời gian dường như ngừng trôi, một huyết sắc chưởng ấn vẫn còn nằm yên trên không trung.
Cho dù là đang yên tĩnh trên đó nhưng chưởng ấn huyết sắc kiều diễm kia cũng có thể làm cho người khác cảm nhận rõ ràng, vì nó đang phát ra một khí tức mạnh mẽ, hung ác dị thường.
“Ma Thần Man Chưởng”!
Thật không ai ngờ tới, “Ma Thần Man Chưởng” đó như xé rách thiên địa nguyên khí đang ùn ùn kéo đến, khiến cho người ta có cảm giác như biển cả đang gầm lên với một sức mạnh hết sức mạnh bạo, vậy mà nó có dáng vẻ hết sức bình thường, chỉ là một chưởng ấn có màu đỏ tươi như máu trông rất kiều diễm!
Lúc này ma văn phía dưới sáng bừng lên, trong lòng Tê Giác Ma thần liền chợt sinh ra báo động, nhưng mà tất cả mọi chuyện phát sinh tiếp theo đã vượt quá xa so với tưởng tượng của hắn.
Tràn ngập một sức mạnh mang tính hủy diệt, giống như biển cả gầm thét lên một nguồn sức mạnh cường đại, không hề có dấu hiệu hòa hoãn hay dừng lại.
Thoạt nhìn “Ma Thần Man Chưởng” đang yên tĩnh ngừng lại ở trên không, thậm chí hắn còn ngây ngẩn cả người.
Điều này làm sao có thể?
Cho dù người kia đỡ được “Ma Thần Man Chưởng” của hắn, hoặc “Ma Thần Man Chưởng” bị đối phương dùng Thần thuật đánh tiêu tan đi nữa, hắn cũng không kinh ngạc đến thế, tình trạng bất động quỷ dị ở trước mắt đã vượt qua hiểu biết của hắn rất nhiều.
Hai tay Tả Mạc dang mở ra, bỗng nhiên từ trong mắt tuôn ra một đoàn hào quang.
Cánh tay phải nhẹ nhàng chuyển động, tiện tay vẫy vẫy, trong miệng hô to một tiếng: “Chuyển”.
Mọi người xung quanh đột nhiên bừng tỉnh, thanh âm của Tả Mạc phảng phất vang lên trong lòng bọn họ.
Chỉ thấy Phần Quỷ Cương đang tỏa hào quang rực rỡ, diễm lệ trên không kia bỗng chuyển động vòng quanh Tả Mạc một cách chậm rãi. Trên không trung, phù ma văn đang lơ lững tung bay trong gió, tựa như vừa đột ngột thức tỉnh, chúng nó đan xen nhau chuyển động không ngừng.
Khi thấy hàng vạn hoa văn sáng rực đang hổ trợ lẫn nhau lưu chuyển không ngớt. Mọi người không khỏi hoảng sợ biến sắc, vô số đạo quang ngân bay lượn, cái này sinh ra, cái kia liền bị hủy đi. Chính những người tinh thông ma văn cũng không cách nào nhìn ra chút quy luật nào!
Quá phức tạp!
Bỗng dưng lúc này, mọi người đều cả kinh chưa kịp hô lên thì lập tức xuất hiện thêm một người có thực lực cao siêu vô cùng, trong quầng ánh sáng lộ ra một thân ảnh thoắt ẩn, thoắt hiện.
Đại Ma thần!
Dù là những người ngu ngốc đi nữa, lúc này đều có thể đoán được thân phận của người kia.
Đại Ma thần lúc này trong lòng không ngừng kêu khổ, loại cấm chế trước mắt thật là quỷ dị và cổ quái vô cùng. Chung quanh vô số phù văn và ma văn trôi nổi phiêu phù trong gió, mỗi một cỗ lực lượng được phóng thích đều có tính chất không giống nhau, những lực lượng hỗn hợp này cùng chồng lên một chỗ, tựa như bị trói vào vũng bùn, làm cho hắn không thể nào động đậy được!
Bất luận là hắn dùng loại Thần thuật gì, thì lực lượng như vũng bùn kia liền quấn chặt hắn cuốn lấy không tha.
Đáng ghét!
Ma văn phía trên thanh Liêm đao của Đại Ma thần ẩm ướt đỏ tươi, biểu hiện trong lòng hắn lúc này đang vô cùng phẫn nộ. Thế nhưng hắn cũng là người cực kỳ quyết đoán, biết rõ hôm nay không thể nào đắc thủ, lập tức nghĩ đến việc bảo vệ bản thân mới chính là vấn đề quan trọng nhất. Hắn quyết định thật nhanh, Thần lực quán thể, bảo vệ toàn thân.
Nhưng vào lúc này, xung quanh những phù văn và ma văn đột nhiên lưu chuyển, hắn bỗng dưng bị cứng lại, toàn thân bị xiết chặt.
Vô số lực lượng lưu chuyển loạn xạ, chuyển động quay xung quanh hắn, không ngừng cắt xén, xoắn động, ma hóa luyện thể hắn. Cỗ Thần lực trong cơ thể hắn, dưới tác động của lực lượng xoay chuyển với tốc độ kinh người kia, nhanh chóng bị tiêu hao, hết lần này đến lần khác vô luận là hắn giãy dụa như thế nào cũng đều không thể tránh khỏi bị giam cầm.
Đến lúc này, hắn rốt cuộc mới hiểu rõ ý nghĩa của cấm chế.
Cấm chế này tận dụng đủ mọi lực lượng dòng chảy hỗn loạn, đem toàn bộ khu vực ở bên trong cấm chế biến thành một nấm mồ chứa lực lượng, bất luận thứ gì ở trong nấm mồ này đều sẽ bị phân hóa và đồng hóa.
Dường như hắn đã xác minh được suy nghĩ của mình, huyết sắc chưởng ấn ướt át diễm lệ trên đỉnh đầu bất động kia nhanh chóng tan rã, nhỏ đi, rồi biến mất.
Tên biến thái nào lại nghĩ ra một phương pháp biến thái đến như thế!
Nét phẫn nộ trong mắt Đại Ma thần rốt cục cũng biến mất, thay vào đó bằng một tia sợ hãi. Hắn đã hiểu rõ ý nghĩa đích thực của cấm chế, thế nhưng hắn vẫn chưa rõ lắm Tiếu Ma Qua làm thế nào lại có thể khống chế được những lực lượng loạn lưu có số lượng kinh người này.
Quanh thân truyền đến áp lực càng lúc càng lớn, tốc độ tiêu hao Thần lực đang không ngừng gia tăng, Đại Ma thần biết rõ, nếu không dứt khoát quyết định sớm chỉ sợ sẽ vĩnh viễn trầm luân bên trong cấm chế quỷ dị này.
Đột nhiên trong mắt hắn hiện lên một vẻ nghiêm túc đến hung ác, bỗng nhiên hắn cắn đầu lưỡi lập tức ma văn trên mặt thanh Liêm đao đột nhiên từ đỏ tươi biến thành xám trắng, gương mặt đang căng tròn bỗng khô quắt gầy rộp xuống, trông quỷ dị vô cùng.
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, nghiến răng, nghiến lợi nói: “Tiếu Ma Qua, kể từ hôm nay ta với ngươi không đội trời chung”.
Lời còn chưa dứt, thân thể hắn đã chớp động, lấy mắt thường có thể thấy được thân hình bỗng chốc dần mờ nhạt đi, cho đến khi biến mất chẳng thấy gì nữa.
Đại Ma thần bỗng liều mạng, nên Tê Giác Ma thần liền sinh lòng cảm ứng, hắn hoảng sợ vô cùng, phản ứng cũng cực nhanh, hắn biết rõ rằng hành động lần này đã hoàn toàn thất bại.
Tiếu Ma Qua so với tưởng tượng của bọn hắn rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều!
Trong lòng còn sợ hãi vô hạn, hắn ngó thấy tên thiếu niên Ma thần đang ở trong vùng ánh sáng sặc sỡ huyễn lệ kia, lập tức hiện lên một tia vui mừng, may mắn thay mình không bị lâm vào bên trong vùng cấm chế trí mạng này.
Thừa dịp những người khác còn chưa lấy lại tinh thần, phút chốc hắn đã xuất hiện sau lưng rồi khoát lên vai Vưu Tây Nhã Khắc, cánh tay trái bỗng nổ ra một chùm huyết vụ, bao phủ lấy hai người.
Huyết vụ tan dần, thân ảnh cả hai cũng hoàn toàn biến mất.
*
* *
Chiến đấu trên mặt đất cũng không có ảnh hưởng gì đến dưới lòng đất.
Dưới lòng đất lúc này đồng dạng cũng xảy ra một trường chiến đấu khốc liệt, Hắc Kim Phù Binh cùng Hỏa khô lâu cũng đang đánh nhau vô cùng kịch liệt. Thực lực đại tăng, Hắc Kim Phù Binh lúc này một mực vẫn vững vàng chiếm thế thượng phong, thế nhưng Hỏa Khô lâu với lợi thế sân nhà, bản thân lại vốn có vài điểm kỳ lạ, cho nên ngược lại vẫn cầm cự được cục diện.
Điều này làm cho Hắc Kim Phù Binh khó chịu đến cực độ, cả tế đàn xung quanh Hắc Kim Phù Binh đều vang lên tiếng hét chói tai cùng với những lời nói nhảm vang dội.
“Cái đồ bộ xương cốt rách nát bị cháy dỡ nhà ngươi, ta mắc mửa muốn chết khi ngửi thấy mùi ẩm mốc, thối nát của ngươi, đã bị chôn nhiều năm như vậy rồi sao vẫn còn sân si thế? Ngoan ngoãn đi rồi ta siêu độ cho ngươi, để ta tích cóp được chút công đức nữa chứ, ngươi mà được chui vào bụng tiểu gia đó là phúc khí tu luyện cả đời của ngươi đấy, bao nhiêu con thú xin xắn ngoài kia cầu còn chẳng được nữa kìa, mau đến đây đi cưng…”
Theo hắn nghĩ, nếu có được một con Hỏa khô lâu Thần lực tinh thuần như thế, chẳng khác nào toàn thân đang phơi phới vì hương vị mê người của món sườn kho tàu thượng hạng vậy, do đó hắn khôngngừng lải nhải, thỉnh thoảng lại xen lẫn âm thanh nuốt nước miếng ừng ực rất rõ ràng.
Bản thân Hỏa Khô lâu vốn có chỉ số thông minh không thấp, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.
Bỗng dưng, thân thể Hỏa khô lâu bị cứng đờ, rồi một bàn tay được bao phủ bởi quầng ánh sáng tím xuyên thấu qua trán. Tất cả hỏa diễm đột nhiên biến mất, xương cốt sáng bóng lập tức ảm đạm.
Bùm!
Bộ xương khô lập tức hóa thành tro bụi, vương vãi khắp nơi.
Ngọn lửa tím trong mắt A Quỷ rực sáng kinh người, phảng phất như muốn phun trào ra. Tử vong Thần lực trong thân thể Hỏa khô lâu so với những Quỷ tướng bọn hắn từng gặp bên ngoài, không biết mạnh mẽ và tinh thuần hơn bao nhiêu lần. Nếu so sánh Thần lực của đám Quỷ tướng kia giống như một con suối nhỏ, thì Thần lực của Hỏa Khô lâu chính là một con sông lớn không ngừng chảy mãnh liệt.
Hắc Kim Phù Binh nét mặt mếu máo như khóc lóc: “Thịt sườn kho tàu của ta bay mất rồi!”
“A…! Các ngươi đều ra hết đây cho ta…” Hắc Kim Phù Binh với nét mặt bi thương như gần chết liền xoay người kêu to oa oa rồi hướng đài cao ở trung tâm tế đàn phóng tới.
Ba ba ba!
Có ba pho tượng khác lập tức bị nghiền nát, ba con quái vật hiện ra trước mặt hắn. Một con quái vật đầu dê, một con đầu trâu và một con quái vậy hình ưng.
Hắc Kim Phù Binh không những không sợ, ngược lại hai mắt tỏa sáng, trong miệng oa oa mà kêu to: “Của ta, tất cả đều là của ta!”
Vừa men theo động khẩu tiến vào, Tả Mạc nghe được lời thét này tức thì hai chân suýt nữa lảo đảo, trong lòng xấu hổ vô cùng: “Cái giọng này, sao lại giống với giọng của ca thế nhỉ?”
Vừa giải trừ được sự uy hiếp của Ma Thần Điện, tâm trạng của Tả Mạc lập tức trầm tĩnh trở lại, uy lực của Vương Cấm Thương Khung khiến cho hắn rất yên tâm. Vì thế vừa rồi phát hiện ra không thấy A Quỷ đâu, nên trong lòng Tả Mạc mới sợ hãi mà vội vàng tìm kiếm.
Vừa thấy A Quỷ vẫn bình yên vô sự, hắn như giải tỏa được tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng.
Khi ánh mắt hắn hướng tới đài cao ở trung tâm tế đàn, lập tức thân thể không khỏi chấn động, rồi đột nhiên trong mắt quang mang đại thịnh!
*
* *
Trước ngày phát sinh ra trận chiến, dường như bóng ma của một trường ác chiến dần dần trở nên nhạt nhòa trong lòng của mọi người. Bởi vì trên một phương ác chiến đã chứng thực ra đó là Côn Luân kiếm tu, hơn nữa lực lượng toàn tiếp cận tu vi Phản Hư kỳ, làm cho cả tòa thành này vốn rất yên bình nay đột nhiên bị bao phủ bởi một tầng bóng tối.
Côn Luân!
Cho dù là tại Ma giới, cũng chẳng ai mà không biết, vô luận là Ma tộc có căm hận, thù ghét như thế nào đi nữa, cũng đều không thể không thừa nhận sự mạnh mẽ của nó. Cùng sự kiện sụp đổ của Huyền Không tự cộng với tình hình Tây Huyền như mặt trời sắp lặn kia lại hoàn toàn trái ngược với Côn Luân, càng ngày càng trở nên lớn mạnh, càng làm cho người ta thêm sợ hãi không thôi.
Lại thêm một nhân vật… bỗng dưng xuất thế, kinh tài tuyệt diễm chính là Lâm Khiêm, hiện là người nối nghiệp xuất sắc nhất, cực lạ kỳ trong đoàn chiến bộ, nhờ đó so với các môn phái khác thì Côn Luân càng thêm đáng sợ.
Đó là khi rời xa chiến tuyến của Ma tộc, những cuộc bàn tán về Côn Luân không khỏi không làm cho người ta phải biến sắc.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này, bỗng xuất hiện nhiều tin tức mới vô cùng nóng hổi, đã hấp dẫn toàn bộ chú ý của mọi người. Đó là Ma Thần điện xuất hiện nơi trọng yếu Phần Quỷ Cương, nhất thời trở thành tin sốt dẻo nhất của mọi vấn đề. Ma Thần điện đã từng được cho rằng, có khả năng tập hợp tất cả các thế lực Ma tộc lại làm một.
Thế nhưng không ai thèm quan tâm đến người thất bại cả.
Bởi vì toàn bộ Ma giới mãi đang bàn luận về một cái tên, đó là Tiếu Ma Qua, quả thật Tiếu Ma Qua như mặt trời ban trưa vậy.
Tiêu Vân Hải chính là Tiếu Ma Qua, tuy tất cả các thế lực lớn đều cố ý giữ bí mật, nhưng Đại Ma thần bị bại trước khi rút lui đã tức giận la toáng lên mà gây huyên náo làm cho mọi người đều biết. Nếu lúc trước, Tiếu Ma Qua chỉ có thể coi là một gã cường giả đứng đầu trong lớp người trẻ tuổi mới xuất hiện, thì bây giờ tuyệt đối không có người nào dám nghĩ như vậy.
Vài ngày trước trận ác chiến, cũng chẳng có ai quan tâm tới.
Cũng không ai biết được ở một nơi sâu thẳm dưới lòng đất bên ngoài thành, cũng có một trường chiến đấu thê thảm, ác liệt đang diễn ra.
Dưới lòng đất khoảng ba mươi dặm, có một chiếc huyết kén ước chừng cao tầm một người.
Huyết dịch từ trong Thí Thần huyết kiếm chảy ra và lan về phía huyết kén, rồi dọc theo đường ống của huyết kén đó rót vào cơ thể của Vi Thắng, mà một ít máu của Vi Thắng cũng theo đường ống kia chảy ngược vào lại Thí Thần huyết kiếm.
Trong cơ thể của Vi Thắng bây giờ chẳng còn một giọt máu nào của chính mình cả.
Mỗi một giọt máu huyết của Thí Thần huyết kiếm chính là do trước giờ đã chém giết vô số cường giả nên nó đã hấp thụ được tất cả máu huyết của bọn họ, rồi dần dà theo năm tháng nó đã uống no nê lượng máu huyết đó.
Những máu huyết này chính là những giọt máu anh hùng, bao gồm tất cả lực lượng của các cường giả khi còn sống, thậm chí tâm niệm của họ, hay oán hận của họ… cũng đều được chứa trong đó một lực lượng tinh thuần đến kinh người.
Tuy nhiên mỗi một giọt máu đều tựa như một chất kịch độc.
Nếu đổi lại là người khác, bất luận là ai thì mỗi một giọt đều là chất độc trí mạng. Vì những tâm niệm của các cường giả này mạnh mẽ đến cỡ nào chứ, đứng trước tâm niệm cường đại của bọn họ thì linh hồn của những người bình thường sẽ lập tức hóa thành mây khói. Cuối cùng chỉ có một kết quả, đó là cơ thể tự bạo mà chết.
Nhưng Vi Thắng thì không chết, dù máu tươi trong cơ thể hắn đã bị thay đổi thành những giọt máu anh hùng kịch độc kia.
Bởi vì, hắn là Vi Thắng. Thực lực của hắn có thể không đủ mạnh, nhưng ý chí của hắn thì tuyệt nhiên không hề kém hơn bất kỳ kẻ nào.
Lúc này, trong cơ thể hắn dần dần trở thành một chiến trường, mỗi nơi trong đó đều là những bãi chiến trường vô cùng thảm liệt, hoặc là mệt mỏi, hoặc là chết…