Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 448: Kim Ô doanh cường hãn

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Ngay lúc các thế lực lớn trên Hư Linh thành đều đang chú ý tới lực lượng thần bí không biết từ đâu tới này, không ngờ đám người đó lại co rụt lại trên đảo mây họ Nhâm, chẳng bước ra tới nửa bước, à, nghe nói giờ hòn đảo này đã đổi tên thành Quy đảo.

Còn đám trinh sát âm thầm mai phục, rình mò tra xét ngoài đảo đều vô cùng ủy khuất, phát hiện ra toàn bộ Quy đảo đều bị bao phủ trong sương mờ, trong đó ra sao bọn họ đều chẳng thấy được. Chỉ thi thoảng, trong tầng mây dày đặc lại lóe lên ánh sáng, như đang nhắc nhở họ trong đảo đang xảy ra biến hóa.

Quy đảo quả thật đang xảy ra biến hóa.

Đối với nơi ở của mình, Tả Mạc tuyệt đối không tiếc tinh thạch, bộ dáng không làm nó xứng danh với tên Quy đảo sẽ không bỏ qua. Luồng sáng mà những trinh thám ngoài đảo thấy là ánh sáng tạo ra khi Tả Mạc chế tạo đại trận bảo vệ đảo.

Tả Mạc sợ Âm Dương Lôi Vân Trận không đủ lợi hại, chạy tới chỗ Bồ yêu thương lượng lấy phù trận.

Các loại công pháp yếu quyết trên tay Bồ yêu đều là chiến lợi phẩm thu được khi chinh chiến năm đó, tất nhiên cũng không thiếu phù trận. Ban đầu Bồ yêu không quá nguyện ý, hắn vẫn luôn canh cánh chuyện ma công của Tả Mạc còn lợi hại hơn yêu thuật, hơn nữa gần đây lại chẳng tìm được chỗ tốt nào trên người tên nhóc này, đang rất không thoải mái.

Nhưng chuyện liên quan tới sinh tử, Tả Mạc không muốn nửa đêm nửa hôm đang ngủ lại bị người ta tìm tới cửa, một nhờ hai quấn ba dây dưa, thêm vào tên Vệ vốn chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn ở bên châm dầu thổi lửa, không ngờ lại thực sự cạy được một bộ phù trận từ tay Bồ yêu.

Vệ mất đi truy cầu, bắt đầu khôi phục sinh cơ.

Bộ Tử Ngọ Thanh Cương Trận này là một bộ phù trận cấp sáu, nghe nói là đại trận hộ phái của một môn phái phù tu tên gọi là Thanh Phù trước đây.

Tả Mạc thu được phù trận, nước bọt lập tức chảy ròng ròng, phù trận cấp sáu, đại trận mà trước đây dù mơ cũng chẳng dám!

Nghiên cứu tỉ mỉ, càng phát giác trận này thâm sâu khó lường, với tạo nghệ phù trận của hắn không ngờ lại chỉ xem hiểu được có ba bốn phần mười. Hắn thấy nếu theo tốc độ này, không tới một hai năm sợ là không cahcs nào tìm hiểu thấu triệt phù trận này.

Thế nhưng thời gian nào đợi người, bên ngoài đang có không biết bao nhiêu ánh mắt đang chăm chú nhìn vào họ.

Tả Mạc thấy vậy càng dốc sức, dứt khoát triệu tập Kim Ô doanh, chia bộ phù trận này ra mỗi người một phần. Hắn nghĩ rất đơn giản, nếu thực lực mình đã khong đủ, vậy chẳng bằng mọi người cùng tới. Thêm người thêm lực lượng mà!

Không cần nói, chiêu này quả nheien có hiệu quả.

Đám người Kim Ô doanh sớm đã không còn là những kẻ cái gì cũng không biết nữa. Tả Mạc không hề giữ lại gì ở phương diện phù trận, hễ có phù trận không tệ đều đưa cho bọn họ tìm hiểu. Nghiên cứu các loại ma văn khiến họ mở rộng tầm mắt, lý giải đối với phù trận lại càng sâu sắc.

Bọn họ cũng tự hiểu lấy, biết thiên tư của mình chỉ bình thường, không phải nhân vật xuất sắc gì, bởi vậy càng coi trọng việc giao lưu giúp đỡ lẫn nhau. Cả chính họ cũng không biết, từ lúc nào chẳng hay, bọn họ đã đi lên một con đường mới, một con đường khác hẳn với những tu giả sản xuất khác. Có lẽ thực lực cá nhân bọn họ không mạnh, song họ lại tinh thông hợp tác tập thể, am hiểu việc luyện khí tập thể.

Tập hợp lực lượng mọi người lại cùng nghiên cứu một phù trận, đây là công việc mà người trong Kim Ô doanh đã sớm quen thuộc. Cho nên khi Tả Mạc quăng chuyện này sang, Kim Ô doanh dưới sự chủ trì của hai vị sư phụ, bắt đầu chia cắt rành mạch, nghiên cứu tỷ mỉ Tử Ngọ Thanh Cương trận.

Đây là lần đầu Tả mạc tham gia tìm hiểu tập thể cùng Kim Ô doanh.

Dưới thỉnh cầu của Tôn Hạ, hắn giảng giải tỉ mỉ những phần mà hắn tìm hiểu được ra, đợi mọi người tiêu hóa xong, một loạt những động tác hoa cả mắt phía sau khiến Tả Mạc trợn mắt há hốc mồm.

Tử Ngọ Thanh Cương trận dưới sự phân tách của hai vị đại sư phụ cùng vài vị có tạo nghệ phù trận cao thâm nhất được chia thành vài phần, mà đám người Kim Ô Doanh cũng chia thành các tổ nhỏ tương ứng, mỗi tổ chuyên nghiên cứu một bộ phận.

Tả Mạc có ảo giác như đại trận bị chia nhỏ thành từng khối!

Rất nhanh chóng, Kim Ô doanh khiến Tả Mạc hiểu được cái gì gọi là hiệu suất làm việc. Ngay ngày thứ hai cả doanh giao lưu đã có vài vấn đề hắn không hiểu được giải quyết. Mỗi tổ nhỏ đều thông báo tỉ mỉ tiến độ của mình cùng vấn đề mình gặp phải, sau đó bắt đầu thảo luận sôi nổi, càng khiến Tả Mạc kinh ngạc.

Bầu không khí sôi sùng sục, đập bàn, mặt đỏ, chửi bới, trừng mắt nhìn nhau vân vân, cái gì cũng có, chỉ kém mỗi nước trực tiếp động thủ.

Ngày thứ hai như thế.

Ngày thứ ba cũng vậy.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm…

Ngày thứ nă, mọi vấn đề về phù trận đều đã được giải quyết.

Đám người Kim Ô doanh vừa tìm hiểu xong một loại phù trận cấp sáu, chẳng buồn nhìn tới Tả Mạc đang vô cùng chấn động, mọi hứng thú đều dồn vào việc nghiên cứu thảo luận xem Tử Ngọ Thanh Cương trận có bao nhiêu loại biến trận…

Hóa ra dưới tay mình có một đám hung hãn tới vậy!

Tinh thần Tả Mạc ngẩn ngơ.

Ngoại trừ ngày đầu tiên giới thiệu ra, những ngày sau, Tả Mạc chỉ là người đứng nghe. Tử Ngọ Thanh Cương trận được nghiên cứu xong xuôi, lại chỉnh thành ngọc giản, bổ sung thêm tròn hai mươi vạn chữ chú giải.

Tả Mạc cầm lấy ngọc giản, sau khi xem xong hai mươi vạn chữ trú giải, Tử Ngọ Thanh Cương trận đã trở nên đơn giản rõ ràng như ngọc giản cơ sở. Trong hai mươi vạn chữ chú giải, gần như đã giải thích chi tiết từng trận con, từng phù văn của Tử Ngọ Thanh Cương trận.

Cho tới giờ, Tả Mạc vẫn chưa từng lưu lại Kim Ô doanh, ngoại trừ mỗi lần đưa phù trận mới sang hay muốn luyện chế cái gì mới tới một lần. Hắn ngàn vạn lần không ngờ Kim Ô doanh đã phát triển tới mức này!

Không thể tưởng tượng nổi!

Tả Mạc trong cơn chấn động, nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi.

Trong cơn ngẩn ngơ chấn động đó, Tả Mạc bắt đầu bày trận. Tử Ngọ Thanh Cương Trận cực kỳ phức tạp, phù văn vô số, lại rất phiền phức, song Tả Mạc đã hiểu được kha khá về nó nên cũng không phải là vấn đề quá lớn.

Vấn đề lớn nhất cản trở Tả Mạc là Tử Ngọ Thanh Cương đinh!

Tử Ngọ Thanh Cương đinh là sát khí cực kỳ quan trọng trong Tử Ngọ Thanh Cương trận, toàn bộ ngọc giản có phân nửa độ dài là giới thiệu làm sao luyện chế Tử Ngọ Thanh Cương đinh. Nó dùng tài liệu hành kim làm chủ, mà không thể thấp hơn cấp bốn, tăng thêm sự cứng rắn sắc bén. Sau đó lại dùng bí pháp, thêm thanh cương vào luyện chế, đợi sau khi thành hình sẽ có màu xanh đen, uy lực vô cùng.

Tài liệu đối với Tả Mạc hoàn toàn không phải vấn đề, cát Kim Lưu trên tay hắn vẫn còn rất nhiều.

Vấn đề lớn nhất hiện tại là Thanh Cương, trên tay hắn không có Thanh Cương. Thanh Cương là một loại mây mù kỳ lạ trong thiên địa, thuộc hành thủy, thuần một màu xanh, được xếp vào cấp năm, mười phần hiếm thấy.

Tả Mạc trợn tròn mắt, đi đâu kiếm thanh cương đây.

Chủ thể đại trận đã bố trí xong, chỉ còn lại một trăm lẻ tám thanh Tử Ngọ Thanh Cương đinh, chỉ cần luyện chế rồi đóng Tử Ngọ Thanh Cương Đinh vào trong trận, toàn bộ đại trận mới có thể coi là hoàn thành.

Tử Ngọ Thanh Cương trận khi hoàn thành nghe nói có thể chống đỡ công kích của tu giả Nguyên Anh kỳ, tu giả kim đan kỳ vốn chẳng cách nào phá trận.

Đương nhiên, xét tới việc môn phái nào cũng thích tự tâng bốc mình, Tả Mạc cũng chẳng mong đợi quá nhiều vào Tử Ngọ Thanh Cương trận, tu giả Nguyên Anh kỳ ra sao hắn chẳng biết. Có điều dù chiết giảm đi hẳn cũng đủ an toàn.

Tả Mạc không có Thanh Cương, bèn tạm dừng bày trận.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Tạ Sơn chạy tới: “Đại nhân, lão họ Từ lần trước tới cầu kiến, còn dẫn theo một người.”

Lão họ Từ? Tả Mạc nhớ lại tình cảm hôm trước, lão Từ luôn rất khách khí, tới cuối cùng cũng không ra tay. Suy nghĩ một chút, hắn bay lên trời.

Ra ngoài trận, quả nhiên thấy lão Từ, bên cạnh hắn là một nam tử tuổi còn rất trẻ, mặc một bộ quàn áo màu xanh, cũng có vài phần ngọc thụ lâm phong.

“Hoan nghênh Từ tiên sinh tới chỗ ở của ta. Hoanh nghênh!” Tả Mạc vẻ mặt tươi cười, chắp tay khiêm nhường, gần gũi vô cùng.

Từ Chính Uy đang lo đối phương tự cao tự đại, tảng đá trong lòng cũng buông xuống, khuôn mặt ráng nở nụ cười: “Ngày đó lão hủ thấy ông chủ Tả đã biết ngài bất phàm quả nhiên tuổi trẻ tài cao! Giới thiệu với ông chủ Tả một chút, vị này là thiếu của của Vân các, Tiểu Liêu tiên sinh.”

Chỉ thấy nam tử trẻ tuổi kia chắp tay hành lễ, ngữ khí đầy áy náy: “Tại hạ gần đây vẫn luôn muốn tới gặp ông chủ Tả xin lỗi, lần trước nhân viên cửa hàng chúng ta có va chạm với ngài, mong ông chủ Tả đại lượng tha thứ cho.” Dứt lời khẽ đảo tay, trên tay nhiều thêm một món ngọc như ý: “Món Như Ý cấp năm này là chút tâm ý của tại hạ, mong ông chủ Tả vui lòng nhận cho.”

Tả Mạc tự nhiên lưu loát tiếp lấy ngọc như ý, ngoài miệng thản nhiên nói: “Ông chủ Liêu khách khí quá rồi, tới đây tới đây, mời ngồi mời ngồi!”

Dứt lời bèn dẫn hai người vào đảo.

Ông chủ Liêu và Tử Chính Uy thấy trên đảo khí thế ngất trời, tuy khuôn mặt vẫn giữ vẻ trấn định song trong lòng cũng thầm run sợ. Trên đảo kiếm quang ngang ngang dọc dọc, tới tới lui lui, chỉ sợ không dưới vài ngàn, vậy mà các thế lực lớn ngoài đảo lại không hề hay biết.

Hai người nhạc nhiên với thủ đoạn quỷ thần khó biết của Tả Mạc, bọn họ nào hay, thuyền Hắc Quy chẳng chút bắt mắt đó thực ra lại là một thùng hàng lớn không hơn không kém.

Liêu Kỳ Xương còn đỡ, Từ Chính Uy trong lòng gợn lên không biết bao nhiêu sóng gió! Trước đây hắn từng tới Nhâm gia, tình cảnh trên đảo năm đó hắn cũng có đôi chút ấn tượng. Song đảo mấy trước mắt đã hoàn toàn thay đổi, khiến hắn chẳng thể nhận ra chút vết tích của Nhâm gia năm đó.

Nếu nói ấn tượng lớn nhất của hắn đối với nơi đây, vậy chỉ có hai chữ, sâm nghiêm!

KIếm tu đảo qua đảo lại khắp nơi trên bầu trời, đương nhiên, điều này cũng chẳng có gì lạ. Song nếu những kiếm tu này luôn giữ đội hình chỉnh tề, như lưỡi đao lướt qua soàn soạt trên đỉnh đầu, cảm giác kinh hồn táng đảm này tuyệt đối không dễ hưởng thụ.

Còn cách đó không xa là một doanh trại, mơ hồ thấy được khí đen bốc lên, sát ý nồng nặc tới cực điểm, từ rất xa cũng cảm nhận được.

Chỉ năm dặm ngắn ngủi, thần sắc Từ Chính Uy biến đổi không ngừng, biểu hiện của Liêu Kỳ Xương tuy trấn định hơn nhiều song sâu trong con mắt vẫn có vẻ ngưng trọng, từ đó cũng thấy dược sự chấn động trong lòng hắn.

Hắn nhìn ra càng nhiều hơn so với Từ Chính Uy, là thiếu chủ của vân các, từng thấy vô số bảo bối, ánh mắt độc đáo, ít người bằng được. Ánh ămts đầu tiên của hắn đã bị cây Lôi Âm Hạch Đào thu hút, Lôi Âm Hạch Đào chỉ có cấp bốn song lại cực kỳ quý hiếm. Cây Lôi Âm Hạch Đào này đã trưởng thành, trên đó còn lủng lẳng vài trái cây, cương lôi nồng đậm khiến người khác lấy làm kỳ.

Có Lôi Âm Hạch Đào chẳng có gì lạ, song có cây Lôi Âm Hạch Đào, vậy lại là chuyện khác.

Đám người này rốt cuộc có lai lịch gì?

Liễu Kỳ Xương âm thầm suy nghĩ, vừa sợ vừa nghi ngờ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky