Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 701: Một đoạn chợ

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Vừa nghĩ đến đối phương rất có khả năng xuất hiện trước khi mình bị thay hình dạng mất ký ức, thì trong thâm tâm Tả Mạc có chút hồi hộp.

Vì ba ngày tới hắn sẽ tiến hành luyện chế Ma binh, nên Thang gia cũng thả lỏng rất nhiều đối với việc “bảo vệ” hắn, ngoại trừ vài tên hộ vệ ra thì những lúc bình thường Tả Mạc chỉ dẫn theo A Quỷ mà thôi.

Hiện tại Tả Mạc là nhân vật hầu như mọi người ở Bất Chu thành này đều biết đến, nhất là cái kiểu tuyên bố phách lối về việc luyện chế Ma binh kia đã sớm trở thành đích nhắm cho mọi người cùng nhau bàn tán sôi nổi.

Cho nên ngay khi Tả Mạc bước đi trên phố thì thỉnh thoảng có người tới gần để lân la bắt chuyện, tất nhiên khó tránh được những người luôn đàm tiếu chỉ trỏ sau lưng.

Tuy nhiên toàn bộ tinh thần của Tả Mạc đều tập trung vào một chuyện khác.

Có lẽ mình phải tìm cơ hội âm thầm điều tra lai lịch của nữ nhân kia mới được.

Bỗng nhiên một gã hộ vệ bẩm báo: “Đại sư, tuy nơi đây là khu chợ mua bán tài liệu lớn nhất của Bất Chu thành, nhưng đại đa số chỉ toàn là những tài liệu thông thường mà thôi” Kỳ thực trong lòng gã đang tràn ngập nghi hoặc, với khu chợ chỉ có những loại tài liệu thông thường như thế này thì chỉ có thể thu hút được vài tên Ma binh sư cấp thấp có trình độ bình thường thôi, quan trọng hơn cả là bọn họ không có đủ ma bối để mua sắm những loại tài liệu quý hiếm sang trọng.

Dù sao đi nữa thì thông thường một thanh Ma binh tốt cần phải được luyện chế từ những tài liệu loại tốt mới được.

Cho dù những Ma binh sư lợi hại đến thế nào đi nữa cũng không có khả năng sử dụng vài loại tài liệu hết sức bình thường để luyện chế ra Địa Ma binh, cho nên khi Đại sư Tiêu Vân Hải yêu cầu bọn họ dẫn tới khu chợ chuyên bán tài liệu thông dụng thì từ tận đáy lòng của gã rất khó giải thích nỗi. Theo như gã đánh giá thì những thứ Đại sư cần đến chắc chắn phải là các loại tài liệu cực tốt mới đúng, không lẽ hắn không phải muốn luyện chế ra Địa Ma binh hay sao?

Chỉ có điều lệnh trên đã phân phó xuống, bất luận Đại sư có đề xuất yêu cầu gì đi nữa thì chỉ cần bọn họ có thể làm được đều phải cố gắng phối hợp vô điều kiện.

Lúc này tạp niệm trong đầu Tả Mạc đã tan biến đi mất, hắn liền gật gật đầu: “Vào thôi”.

Mới bước vào chợ hắn đã bị từng đợt sóng âm thanh ầm ĩ nhất thời ập thẳng vào mặt, những người bán hàng rong được sắp theo từng hàng chỉnh tề, hằng hà sa số loại tài liệu được trưng bày lộ liễu ở khắp nơi. Cơ man nào là những âm thanh cò kè, tranh cãi, còn có cả những tiếng mắng chữi nhau í ới, dễ dàng bắt gặp cảnh tượng những nhóm người tranh nhau tới đỏ mặt tía tai.

Tên hộ vệ không khỏi nhíu mày khó chịu, vì gã thân là kẻ có danh tiếng trong đám hộ vệ của Thang gia, chỉ thường lui tới những nơi ưu nhã hoặc những chỗ xa hoa trụy lạc, lời ong tiếng bướm mà thôi, còn những nơi bẩn thỉu hỗn loạn như thế này thật sự đã rất lâu rồi gã chưa ghé tới.

Khóe mắt của gã lén liếc về hướng Đại sư, vẫn thấy vẻ lãnh đạm đó trên gương mặt của Đại sư mà không hề mất đi chút tự nhiên nào cả.

Trên thực tế, quả thật Tả Mạc chẳng những tự nhiên bình thường mà chợt khi hắn được chứng kiến một màn quen thuộc thế này, trái lại hắn có thêm chút phấn khích nữa là đằng khác, vì thế tạp niệm trong lòng đã sớm quăng hết lên tận chín tần mây mất rồi.

Hắn tựa như rất hưng phấn đến nỗi cặp mắt thấp thoáng hằn lên những vệt máu, tự nhiên chiến ý được dâng trào lên khắp lồng ngực.

Ép giá à! Xử nào! Xử hết!

“Một trăm tám mươi ma bối à? Lão bản, ngươi tính giỡn chơi sao? Phẩm chất quá thông thường, mà này, bị trầy ba chỗ nữa đây, vì vậy phẩm chất như thế này chỉ có thể được coi như đồ bỏ đi mà thôi, vậy mà ngươi cũng dám hét lên một trăm tám mươi ma bối nữa à? Đúng giá một trăm ma bối đi? Mà thôi, cao tay lắm chỉ có thể trả ngươi tám mươi…”

“Mười lăm ma bối, ta lấy số lượng một trăm, có bán hay không? Không bán à? Đi!”

“Đã bảo rồi, cái giá đó là ngươi đã có lời lắm rồi, đừng nghĩ là ta không biết…”

Gã thủ lĩnh hộ vệ vừa chứng kiến được một màn này lập tức trợn mắt há mồm, vị Đại sư này dọc theo hành lang mà một mạch chém thẳng xuống, trên đường đi cứ đánh đâu là thắng đó. Đến nỗi gã cảm thấy mọi thứ phát sinh trước mắt gã đều chỉ là ảo tưởng mà thôi, đường đường là một vị Đại sư như thế vậy mà chỉ vì vài ba ma bối mà cũng nhảy xổ vào tranh chấp với người khác đến mức đỏ mặt tía tai hẳn ra, cái này… cái này… cái này…

Chẳng phải các Đại sư đều phải ngồi ở gian phòng giành cho khách quý hay sao? Được uống mỹ tửu ngon nhất, được vây quanh trong vòng tay của đám mỹ nữ, được thoải mái lựa chọn thiên tài địa bảo hay sao?

Phải nói khả năng ép giá hết sức hồn nhiên của Tả Mạc đã đạt tới trình độ vong ngã rồi, hắn chỉ cảm giác hết sức nhẹ nhàng vui vẻ mà khó nói nên lời.

Nhưng rồi từ từ hắn chợt phát hiện ra có vẻ như tình huống không được thích hợp cho lắm.

“Mười ma bối bán không?”

“Bán, bán, bán…!”

Tả Mạc hơi nghi hoặc nhìn thẳng vào đối phương đang đứng trước mặt, vẻ mặt lão bản này tựa như vô cùng kích động, giống như đang hận không thể bán nhanh cho xong ngay vậy. Hình như có chỗ không hợp lý lắm, bản thân hắn trả giá mười ma bối, rõ ràng giá gốc cũng tuyệt đối không thấp tới mức đó, thế nhưng hắn chuẩn bị đưa thêm cho đối phương một không gian ma bối nữa thì không ngờ tới lão bản lại nhanh nhẫu đáp ứng luôn, thật là quá kỳ lạ!

Lẽ nào món hàng này có sự cố gì à?

Tả Mạc tỉ mỉ kiểm tra một lúc rồi lật qua lật lại, trong lòng càng lúc càng thêm nghi hoặc, cuối cùng cũng xác nhận không có vấn đề gì!

Hắn kiềm chế nỗi nghi hoặc trong lòng lại, rồi nhanh chóng lướt qua gần hai trăm món hàng trên kệ, lập tức ánh mắt hắn rơi vào một món tài liệu khác: “Cái này bảy ma bối bán không?”

“Bán, bán, bán…!” Lão bản lại liên tục gật đầu.

Tả Mạc nghe thấy thế liền nhịn không được mà chửi ầm lên: “Ngươi làm ăn buôn bán cái kiểu gì thế? Bảy ma bối mà cũng bán à? Có bị điên không đấy? Món này được treo ở các gian hàng tối thiểu cũng phải mười ma bối lận, cái đầu ngươi bị kẹt vô cửa rồi à?”

Lão bản vẫn cười khúc khích mà không hề lên tiếng.

Tả Mạc lại càng thêm sửng sốt, không lẽ tên gia hỏa này điên thật rồi sao? Bất chợt hắn ngẩng đầu lên rồi dằn lại những phấn khích nãy giờ, tuy nhiên hắn bỗng phát hiện ra xung quanh có điểm khác lạ, vốn khu chợ đông đúc đang lộn xộn hỗn loạn bỗng nhiên yên tĩnh đến bất thường.

Chuyện gì nữa đây…

Tả Mạc vội vàng nhìn lướt qua khắp xung quanh một lượt, khi đó hắn hiểu ra là ánh mắt của mọi người đều cùng lúc tập trung nhìn vào hắn, thấy vậy hắn mới chợt phản ứng. Ừm, ừm, ừm… hắn tức khắc giả bộ như ưỡn ngực rồi ngẩng đầu lên, sau đó mới ngó tên hộ vệ đồng thời chỉ vào đống đồ vật đang bày trên mặt đất rồi nói: “À, mấy thứ này đều cất hết lại đi”.

“Vâng!” Tuy hiện tại trên mặt của tên thủ lĩnh hộ vệ nóng bừng bừng vì quá mất mặt, nhưng hắn vẫn lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía Đại sư, không ngờ sắc mặc của Đại sư vẫn như thường tựa như chưa hề phát sinh ra chuyện gì cả. Quả nhiên vị Đại sư này không hổ danh là Đại sư mà, không ngờ da mặt càng dày hơn cả những người bình thường nữa.

Bỗng nhiên một gã trung niên tiến thẳng tới với thần sắc vô cùng kích động: “Đại sư tôn kính! Thật hoan nghênh ngài! Ngài đến đây khiến cho mọi người chúng ta đều cảm giác hết sức vinh hạnh!”.

“Được, được!” Trên mặt Tả Mạc tươi cười hẳn ra.

“Không biết Đại sư đang cần những tài liệu gì, xin hãy đưa danh sách cho chúng ta đi, tuy rằng không có thứ gì tốt nhưng mà tài liệu cấp thấp thì không thành vấn đề gì đâu!” Gã trung niên cung kính nói.

Đương nhiên sở dĩ Tả Mạc tới chỗ này chính là cần phải dùng tới tài liệu cấp thấp, do đó trước lúc tới đây hắn đã chuẩn bị sẳn danh sách cần thiết rồi, thật không nghĩ tới lại có lúc cần sử dụng thế này. Tuy rằng không còn được hưởng thụ được khoái cảm khi ép giá như trước nữa, nhưng cũng tiết kiệm được không ít công sức, vì thế Tả Mạc vừa nghe nói thế liền lấy danh sách ra rồi đưa cho gã trung niên nọ.

Gã trung niên này dường như rất có uy danh ở đây, gã lập tức đưa danh sách cho người hầu ở phía sau, tên người hầu đó liền lập tức rời đi để thu gom tài liệu.

“Không biết Đại sư có cần tới trợ thủ không?” Gã trung niên bỗng hỏi thăm dò.

Tên thủ lĩnh hộ vệ lúc này vừa nghe thế liền bất mãn vội mở miệng: “Các ngươi mà cũng xứng để làm trợ thủ cho Đại sư nữa à? Hừ!”.

Tức thì toàn bộ đám Ma binh sư tụ tập xung quanh đều không khỏi trầm mặc, tuy lời nói của tên thủ lĩnh hộ vệ nghe không được xuôi tai cho lắm nhưng quả thật tình hình thực tế không khác nhau mấy, dù sao thì đám Ma binh sư hỗn tạp ở đây đều có trình độ không được cao.

Bỗng nhiên trong lòng Tả Mạc chợt máy động: “Chỉ cần có thiên phú là có thể theo ta học tập được”.

Khi những lời này vừa thốt ra khỏi miệng, hắn cũng không ngờ hiệu quả mang lại tốt đến bất ngờ.

Lập tức đám Ma binh sư ở xung quanh nhất thời kích động dữ dội, trong ánh mắt của rất nhiều người đều toát lên vẻ khát vọng, tuy gã trung niên kia cũng hơi có vẻ kích động nhưng do hắn đã trải qua nhiều sóng gió cuộc đời nên không mất đi tự chủ mà vẫn giữ nguyên vẻ trấn định: “Không biết làm cách nào để đánh giá được thiên phú mà Đại sư vừa đề cập tới?”

Thoáng suy nghĩ một chút Tả Mạc nói ngay: “Dùng Ma binh làm thước đo, ta không phân biệt cấp độ chỉ cần ta đánh giá qua là được”.

Tên thủ lĩnh hộ vệ nghĩ là chưa đúng lắm, nhưng hắn không tiện mở miệng vì muốn giữ thể diện cho Đại sư, bởi vì theo hắn nghĩ đám Ma binh sư ở đây đều là những tên gia hỏa bất tài, nếu như là Ma binh sư có thiên phú chân chính trong Bất Chu thành này thì cơ hồ toàn bộ đều đã được Thang gia chiêu mộ hết rồi còn đâu.

Đúng là … đám cóc này cũng dám mơ ăn được thịt thiên nga chắc?

Thật sự quá si tâm vọng tưởng rồi!

Hắn nghĩ hoài mà vẫn không hiểu, không lẽ chỉ vì cái chuyện chán phèo và vô nghĩa thế này mà Đại sư sẽ đáp ứng hay sao?

Quả thật Thang gia cũng không biết sẽ có bao nhiêu Ma binh sư tranh nhau kịch liệt để đảm nhiệm trợ thủ cho Đại sư, tuy rằng tên Đại sư này có hơi khoác lác một chút nhưng dù sao vẫn là Đại sư mà!

Đến lúc này hắn vẫn không cách nào hiểu được suy nghĩ của Tả Mạc.

Rất nhanh chóng, lập tức có một đống Ma binh đã đặt ngay trước mặt của Tả Mạc, tên thủ lĩnh hộ vệ thấy vậy liền lướt nhìn qua một lượt rồi không khỏi phì cười, trong đống Ma binh này thế mà muốn kiếm một món Ma binh giáo giai cũng không ra.

Thế nhưng Tả Mạc cũng chẳng để ý tới vẻ cười nhạt của tên thủ lĩnh hộ vệ đó, ánh mắt hắn liền đảo qua những ma binh kia.

Bỗng nhiên ánh mắt hắn chợt dừng lại trên một thanh Ma binh chủy thủ.

Hắn lập tức rút thanh chủy thủ đó ra rồi vung lên hỏi: “Cây Ma binh này do ai luyện chế ra?”

Chợt bên trong đám người bước ra một gã thiếu niên biểu lộ hơi run rẫy, sắc mặt ngại ngùng đỏ ửng lên, gã vô cùng kích động: “Đại sư, chính do ta luyện chế ra!”.

Tức thời Tả Mạc hỏi hắn xoay quanh vài vấn đề, quả nhiên gã thiếu niên này trả lời rất lưu loát, lúc này Tả Mạc mới xác định cây chủy thủ đó đích thực là do hắn luyện chế ra.

Kế tiếp Tả Mạc gật đầu: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là trợ thủ của ta”.

Từng chập xôn xao nổi lên!

Nhất thời mọi người ở dưới đều tung hô, trên mặt gã thiếu niên vẫn còn đọng lại bất ngờ vì không tin đây là sự thật, rồi sau đó biểu hiện của hắn mới mừng lên như điên. Lúc này tên trung niên kia mới bước ra với dáng vẻ vô cùng kích động, hắn tiến lên ôm lấy gã thiếu niên kia rồi trịnh trọng dặn dò: “Nha Tử, ngươi hãy theo Đại sư học thật tốt nhé!”.

Rồi kế tiếp từng tên bằng hữu của hắn đều tiến lên chúc mừng, lúc này mọi người mới rõ ràng cơ hội trước mắt thế này đúng là đã làm thay đổi vận mệnh của Nha Tử.

Tuy nhiên sắc mặt của tên thủ lĩnh hộ vệ lại có vẻ như không được thoải mái cho lắm, bởi vì hắn không hề nghĩ tới Đại sư lại thật sự tuyển chọn trợ thủ ngay tại đây, hắn vốn là hộ vệ của Thang gia nên tất nhiên phải đặt lợi ích của Thang gia lên hàng đầu rồi. Trong Thang gia lúc nào cũng có một đám Ma binh sư túc trực đứng chờ đấy, thế mà bây giờ lại bị một tên ngoại nhân chiếm lấy cơ hội này, tuy rằng sai lầm lần này không phải do hắn gây ra nhưng về sau hắn chắc chắn khó thoát được dính líu.

“Đại sư, việc này có lẽ nên…” Hắn nhịn không được mà lập tức mở miệng.

Tả Mạc trầm mặc lại liền cắt ngang: “Chẳng lẽ chuyện ta làm mà cũng phải bẩm báo với ngươi nữa à?”

Tên thủ lĩnh hộ vệ nghe vậy lập tức trong lòng phát hoảng rồi vội vàng phân bua: “Đại sư nói giỡn rồi, tiểu nhân nào dám thế. Chỉ vì thân phận tôn quý của Đại sư nên an toàn là trên hết, còn người này lai lịch bất minh…”

Sắc mặt của Nha Tử liền trắng nhợt.

Tả Mạc không còn kiên nhẫn nữa mà phất tay ngắt ngang một lần nữa câu nói của tên thủ lĩnh hộ vệ: “Ta tự biết phân định!”.

Tên thủ lĩnh hộ vệ vẫn kiên trì cắn răng nói tiếp: “Nếu lỡ như Đại sư có chuyện gì chắc chắn gia chủ sẽ khiển trách tội, lúc đó tiểu nhân…”

“A Quỷ, đánh hắn văng ra xa đi” Tả Mạc thản nhiên nói.

A Quỷ vốn luôn yên tĩnh đứng bên cạnh Tả Mạc, lúc này thân hình bỗng nhiên biến mất.

Tên thủ lĩnh hộ vệ hoảng hốt, hắn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì bỗng nhiên cổ họng cứng lại, kế tiếp lực lượng toàn thân đều không thể thi triển ra, ào…, rồi cả người tựa như được cưỡi mây đạp gió mà bay nhanh ra khỏi chợ, kế tiếp hắn ngã trên mặt đất đến nửa ngày sau cũng chưa bò dậy nỗi.

Mấy tên hộ vệ đứng cạnh đó đồng loạt biến sắc đồng thời cũng tính động thủ, nhưng đến khi phát hiện ra A Quỷ không phải như những người bình thường mà có thể động vào, thì tức khắc ai nấy đều sắc mặt trắng bệch, chỉ cần nhắc đến thôi lập tức ý chí chiến đấu bị tan biến sạch sẽ.

Quả thật Bất tử Thần lực của A Quỷ có đặc tính tuyệt hảo, đó là không màu cũng không phát ra ánh sáng, rất có lợi cho việc ngụy trang.

“Ngươi tên là gì?” Lúc này Tả Mạc mới ôn hòa hỏi Nha Tử.

Nha Tử cố lấy dũng khí rồi trả lời: “Thưa Đại sư, tiểu nhân không có tên, mọi người đều gọi ta là Đậu Nha, vì thế xin gọi ta là Nha Tử vậy”.

“Không có tên à, vậy phụ mẫu ngươi đâu?” Tả Mạc nói.

“Đều chết cả rồi” Nha Tử thấp giọng nói.

Tả Mạc có chút bất ngờ, bỗng nhiên hắn nghĩ đến chính mình mà bất chợt nổi lên cảm xúc, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền ngẩng đầu lên rồi vỗ vỗ vào đôi vai gầy yếu của Nha Tử: “Tuy những gì ngươi nghĩ cũng khá đúng, nhưng quả thật có vài chỗ sai lầm, ở đây có tiểu Ma binh trì không?”

Tên trung niên kia biết rõ Tả Mạc muốn chỉ điểm cho Nha Tử nên hắn vui mừng quá đổi mà vội vàng đáp:“Có, có, có…!”

Tả Mạc nhìn thoáng qua một lượt những gương mặt Ma binh sư đang lộ vẻ khát vọng, rồi nhoẻn miệng cười: “Đều đến xem cả đi”.

Toàn bộ Ma binh sư nghe thế liền ầm ầm hoan hô vang dội!

Tả Mạc cũng không hề nghĩ tới vì một lần vô ý này của hắn, vậy mà lại…

Chọn tập
Bình luận