Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 758: Cắt thịt cùng linh cảm

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Tả Mạc cẩn thận kiểm tra những thi thể trên mặt đất.

“Thực lực của bọn họ cũng không tệ”, đây là những lời Vi Thắng đã nói. Câu nói này đã gõ lên hồi chuông cảnh báo cho Tả Mạc. Để được Vi Thắng sư huynh đánh giá là ‘không tệ’ ắt hẳn thực lực của bọn họ không hề kém.

“Là Tâm Diệp Thiền Môn.” Một gã thủ vệ cẩn thận báo cáo lại kết quả, hắn ít khi thấy đại nhân lộ ra nét mặt hớt hãi như vậy.

“Tâm Diệp Thiền Môn?” Trong mắt Tả Mạc hiện lên vẻ lạnh lùng.

“Vâng! Những người này mặc dù không mặc Thần trang, nhưng bọn hắn có tu luyện Tâm Diệp Thần lực. Xin đại nhân xem qua” Vừa dứt lời, gã thủ hạ vặn rời bàn tay của một thi thể, trong lòng bàn tay có thể thấy được một ấn kí hình một chiếc lá cây treo trên cành cây.

“Đại nhân, ấn kí này gọi là Tâm Diệp Thần lực ấn ký, có một lá cây có nghĩa là bọn hắn đã tu luyện đến cảnh giới “Nhất chi nhất diệp” (DG: một cành một lá).”

“Nhất chi nhất diệp?” Tả Mạc hỏi lại.

“Khi tu luyện Tâm Diệp Thần lực, mỗi khi tăng lên một cảnh giới thì ấn kí sẽ hiện ra thêm lá và cành mới.” Gã thủ hạ cung kính đáp.

“Ngươi biết cũng không ít đấy” Tả Mạc tò mò hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Thuộc hạ tên là Toàn Đức Uy.” Gã thủ vệ có vẻ mất tự nhiên nói: “Chức trách của thủ hạ là kiểm tra các thương đội, vì vậy phải đi lại thường xuyên, lên nghe được một ít thông tin hành lang.”

“A, vậy ngươi nói tiếp xem, còn có tin tức hành lang nào nói về Tâm Diệp Thiền Môn nữa không?” Tả Mạc đứng dậy, trong giọng nói chứa đầy hứng thú.

Trên mặt Toàn Đức Uy hiện lên vẻ do dự.

Tả Mạc cười nói: “Ngươi cứ tùy tiện nói ra đi, ta cũng muốn nghe qua một chút”.

Lúc này Toàn Đức Uy mới mở miệng: “Trong lúc vô tình thuộc hạ nghe được tin tức từ một quản sự thương đội có đề cập đến chuyện Tâm Diệp Thiền Môn và Thiên Hoàn. Hình như hai bên đang âm thầm qua lại với nhau. Thuộc hạ cảm thấy thương đội này có chút khả nghi, liền âm thầm theo dõi, nên nghe được mấy lời này từ miệng bọn họ nói ra.”

“Tại sao ngươi lại cảm thấy bọn họ khả nghi?” Dường như Tả Mạc càng lúc càng cảm thấy hứng thú với Toàn Đức Uy.

“Thuộc hạ phát hiện ra bọn hắn rất hay nghe ngóng tin tức khắp nơi, nhất là tin tức về Thần trang hay Thần lực, thậm chí bọn hắn còn tìm hiểu tin tức về vị trí cụ thể của Kim Ô Vân Đảo. Hơn nữa phạm vi mua hàng của bọn họ rất rộng, cái gì bọn họ cũng mua, nhưng số lượng mỗi loại lại rất ít, không giống với thương nhân bình thường.” Toàn Đức Uy giải thích.

Trong mắt Tả Mạc hiện lên vẻ hứng thú, tuy người này diện mạo xấu xí nhưng hắn có khả năng quan sát nhạy bén, tâm tư lại cẩn thận, quả là một nhân tài.

Hắn lập tức hỏi Toàn Đức Uy: “Ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?”

Toàn Đức Uy cũng biết đại nhân đang khảo nghiệm mình, tâm tình của hắn trở lên vô cùng phấn khích. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn trầm ngâm nói: “Bọn họ rất quen thuộc với cấm chế, chắc chắn trước khi hành động họ đã từng nghiên cứu qua. Nhưng do số người không nhiều, chỉ có chừng hai mươi người, lại không có lực lượng tiếp viện cho nên nếu suy nghĩ sâu xa hơn thì hành động lần này có lẽ chỉ là dò xét”.

Vừa nói xong, sắc mặt của Toàn Đức Uy trở lên trắng bệch, hắn bị những suy đoán của mình dọa cho sợ hãi.

Sắc mặt Tả Mạc trở lên âm trầm.

*

* *

“Truyền Tống Trận đi thông với ngoại giới có chừng chín mươi tám cái, chủ yếu tập trung ở những địa bàn bên ngoài, những vị trí đã được đánh dấu có chừng hai mươi hai cái” Trước mặt Công Tôn Sai là một bản đồ khu vực, gần như trên đó đều được đánh dấu đỏ.

Bởi vì Mạc Vân Hải liên hệ với ngoại giới hoàn toàn bằng con đường Truyền Tống Trận, ngoại trừ chín mươi tám Truyền Tống Trận đó ra, còn có hai mươi hai cái ở những Giới bên ngoài, bình quân mỗi Giới đều có bốn Truyền Tống Trận đi thông tới ngoại giới.

“Còn chín mươi tám Truyền Tống Trận này đều đi thông với chín mươi tám giới khác nhau, trong đó có bốn mươi hai cái đi thông tới Tu chân giới. Bốn mươi hai giới này không có cái nào giáp ranh với Côn Luân và Thiên Hoàn, chỉ tiếp xúc với Cửu Đại Thiền Môn và một số thế lực nhỏ mà thôi. Những thế lực này rất dễ bị những thế lực lớn khác cài gián điệp vào nội bộ, hiện tại nhược điểm chí mạng của chúng ta chính là Truyền Tống Trận.”

Công Tôn Sai ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua mọi người xung quanh: “Trước mắt có hai phương pháp để chúng ta so sánh, thứ nhất là một lần nữa quy hoạch lại toàn bộ Truyền Tống Trận, tốt nhất nên tập trung những Truyền Tống Trận lại với nhau, rồi lựa chọn ra một Giới chuyên dùng để giao dịch, sau đó phái trọng binh đến trấn thủ. Như vậy có thể đảm bảo an toàn cho tất cả các Truyền Tống Trận. Nhưng phương án này cũng có nhược điểm, nếu bố trí lại tất cả Truyền Tống Trận thì sẽ hao tốn cực lớn, hơn nữa từ nay về sau giá thành một số thương phẩm sẽ gia tăng không nhỏ. Không những thế, nếu tập trung như vậy cũng có ảnh hưởng đến chiến lực của chúng ta”.

Tả Mạc lộ ra nụ cười khổ. Phương pháp của Công Tôn Sai có thể áp dụng cho tình trạng hiện nay, nhưng cũng như hắn đã nói, phương pháp này đòi hỏi đầu tư không nhỏ.

Chi phí để xây dựng Truyền Tống Trận chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa và vật tư phục vụ cho viễn chinh rất cao. Mặc dù Tả Mạc là kẻ giàu có, nhưng chín mươi tám Truyền Tống Trận là quá trình tính lũy suốt bảy năm mới có thể xây dựng được. Nếu một lần nữa xây dựng lại nhiều Truyền Tống Trận như vậy, thì chi phí bỏ ra chắc chắn là một con số khổng lồ.

Đây là một phương pháp tương đối an toàn và ổn thỏa nhưng chi phí bỏ ra quá lớn!

“Phải trả một cái giá quá lớn” Tả Mạc lắc đầu: “Chúng ta không có nhiều Tinh thạch như vậy.”

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý. Phương pháp này quả thực hao tổn quá lớn. Theo cách nghĩ của bọn họ, cho dù mang quân đi đánh chiếm những Giới này thì hao tổn cũng không lớn đến như vậy.

Công Tôn Sai cũng biết phương pháp này không thực tế cho lắm, hắn nói tiếp: “Điều gì tiếp theo sẽ xảy ra, chúng ta không cần đoán cũng biết được. Côn Luân và Thiên Hoàn chắc chắn sẽ lợi dụng điểm yếu này của chúng ta, sau đó không ngừng đưa quân xâm nhập, không ngừng quấy nhiễu Truyền Tống Trận của chúng ta. Thậm chí bọn họ còn có thể phá hủy luôn Truyền Tống Trận của chúng ta để cắt đứt con đường liên hệ giữa chúng ta và ngoại giới.”

Trong hội trường vang lên những thanh âm như tiếng hít thở không thông, những người có con mắt nhìn xa hơn một chút đều thấy được tình huống như vậy hoàn toàn có thể xảy ra, và điều này là đả kích chí mạng với Mạc Vân Hải đến cỡ nào.

“Vấn đề là, dù chúng ta biết được đối phương sẽ áp dụng thủ đoạn nào nhưng cũng không có nhiều phương án có thể xử lí được những tình huống như vậy”.

Sắc mặt Tiểu Nương tái nhợt. Theo suy nghĩ của hắn thì dưới sự bố trí của bản thân, chắc chắn Mạc Vân Hải phải là nơi phòng thủ kiên cố nhất ngay cả cái kim cũng không thể chui lọt, nhưng không ngờ hắn lại bỏ sót một nhược điểm trí mạng như vậy.

Nhưng bỗng nhiên có một con hạc giấy bay vào tay Tả Mạc. Tức khắc Tả Mạc mở ra xem, sau khi xem xong hắn thản nhiên nói: “Có ba khu Truyền Tống Trận bị công kích cùng lúc, trong số đó có một Truyền Tống Trận đã bị phá hủy.”

Bầu không khí trong phòng họp trở lên im ắng và nặng nề, khuôn mặt mọi người đều tái nhợt.

Tả Mạc biết rằng Mạc Vân Hải đang ở trong tình thế nguy hiểm, những lúc như thế này, hắn phải là người quyết đoán.

“Ngoại trừ những Truyền Tống Trận ở nơi trọng yếu, tất cả Truyền Tống Trận khác đều phải đóng cửa” Tả Mạc trầm giọng nói, thật sâu trong đáy mắt của hắn ánh lên tia lửa giận.

Trái tim hắn đang rỉ máu, cứ mỗi một Truyền Tống Trận bị đóng cửa cũng có nghĩa là một đống Tinh thạch của hắn bay mất.

Điều này sẽ mang đến cho nền kinh tế của Mạc Vân Hải tổn thất nặng nề, đối với một kẻ ‘coi tiền như mạng’ như Tiểu Mạc ca thì đó quả là một mất mát vô cùng lớn, giống như thịt trên người hắn bị đối phương dùng dao cắt đi vậy.

Bị chặn mất con đường kiếm tiền, trong lòng hắn vô cùng căm hận đối phương, cứ như đối phương có mối thù giết cha, giết mẹ vậy.

Cơn đau trong lòng bị kích thích khiến khuôn mặt Tả Mạc trở lên vặn vẹo, hành động này của đối phương đã hoàn toàn chọc giận hắn.

“Muốn mất thì tất cả đều phải mất, làm gì có chuyện chỉ một nhà bị mất” Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Cấm chế Truyền Tống Trận của ta có vấn đề gì thì cấm chế Truyền Tống Trận của bọn họ cũng có vấn đề như vậy, nếu bọn hắn có thể lẻn vào để phá hủy thì chúng ta cũng có thể.”

Có khi nào Mạc Vân Hải phải nếm thiệt thòi lớn như vậy không? Vừa nghe xong lời nói của Tả Mạc, trong con mắt của mọi người bên dưới đều hiện ra ngọn lửa nóng bỏng.

Tả Mạc tỏ ra phẫn nộ, sâu thẳm trong ánh mắt của hắn là những ánh hàn quang, giống như một con sói đang rình rập trong bóng tối: “Bọn hắn sẽ phải hối hận khi mở đầu chuyện này.”

“Đúng vậy!” Khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Nương đã trở lại bình thường. Hắn mỉm cười thân thiện như gã nam hài dễ thương vậy: “Nếu hai bên cùng áp dụng chiến thuật xâm nhập với quy mô nhỏ thì người được lợi chắc chắn là chúng ta, vì địa bàn của chúng ta tương đối nhỏ cho nên việc phòng ngự xâm nhập dễ dàng hơn. Địa bàn của bọn hắn lớn cho nên xung quanh sẽ có nhiều điểm yếu, dẫn đến rất khó khăn trong việc phòng vệ xâm nhập. Hơn nữa mục tiêu của chúng ta cũng không giới hạn ở Truyền Tống Trận, tất cả những kho hàng vật tư hay những tài nguyên giới đều là mục tiêu của chúng ta. Chỉ cần chúng ta có thể xâm nhập vào hậu phương của bọn chúng thì chắc chắn sẽ làm cho bọn chúng rối loạn, chó gà không yên”.

Lời nói của Tiểu Nương như mở ra một cánh cửa mới cho mọi người, những ý tưởng mới không ngừng hiện ra trong đầu mọi người.

“Đúng, còn có thể ám sát nhân vật trọng yếu của đối phương nữa”.

“Thật ra, ám sát những người có chức vị không cao nhưng có tác dụng quan trọng mới là có lợi nhất. Ví dụ như đại sư phụ quản lí chế tạo chẳng hạn, nhân viên thủ hộ bên cạnh bọn họ không đông cho nên rất ít nguy hiểm, nếu giết được lại có tác dụng lớn”.

“Phải làm rối loạn trật tự đối phương đi”.

“Tập kích các tàu vận chuyển”.

“Còn một địa phương mà các ngươi đã quên, đó chính là địa phương bồi dưỡng Chiến tướng. Nếu có thể tới đó một chuyến thì… hắc… hắc…, cái đó mới đủ béo ngậy đấy! Không chừng có thể kết thúc cuộc đời các thiên tài Chiến tướng trong tương lai, đó mới là ‘một vốn bốn lời”“.

Vừa chạy vừa gây án đi…

Chia cắt thành những đội du kích nhỏ để gân án“.

Cả hội trường vốn lúc nãy rất im ắng nay nổi lên từng tiếng thảo luận sôi nổi.

Càng nghe Tả Mạc càng thấy mồ hôi lạnh của mình chảy càng nhiều, những tên gia hỏa này sao có thể âm hiểm như thế chứ?

*

* *

Biệt Hàn nhìn lướt qua con hạc giấy đang từ phía sau bay tới, sau khi bắt được hạc giấy hắn lật đi lật lại xem xét rồi quẳng nó sang một bên: “Cấm chế đã xây dựng xong rồi sao?

Đã xây dựng xong!” Ma Phàm đáp, trong lòng hắn tràn ngập nghi ngờ đối với thái độ của đại nhân thật là thất thường, tự dưng yêu cầu xây dựng số lượng lớn các cấm chế, chẳng lẽ đại nhân muốn dựng lên một phòng tuyến vững chãi như sắt thép sao?

Báo cáo lại tình hình của tất cả các bộ?” Thanh âm lạnh như băng của Biệt Hàn vang lên.

Ma Phàm rùng mình, vội vàng bẩm báo: “Đường Tự bộ đã công chiếm xong Đông Tuyền giới, hiện tại đã hoàn thành việc nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe, đang ở trạng thái sẵn sàng chờ chỉ lệnh tiếp theo. Ba ngày nữa chiến bộ của A Trát Cách sẽ đến vị trí chỉ định, nhưng bọn họ bị trạm canh gác của Liên minh Ma Soái phát hiện ra. Hôi Doanh đã tiến vào địa điểm mai phục, trên đường hành quân đối phương không hề phát hiện ra bọn họ“.

Viện quân của Chiêu Sơn Giới có động tĩnh gì không?

Viện quân có hai chi chiến bộ Ma soái, một chi hiện đang cách nơi đây bảy ngày lộ trình, còn chi chiến bộ kia khoảng cách vẫn còn rất xa, có lẽ phải hai mươi ngày sau mới đến được” Ma Phàm tỉ mỉ trả lời.

Ma Phàm theo Tiểu Nương chinh chiến khắp nơi từ rất sớm. Hắn vô cùng khâm phục khả năng tính toán chặt chẽ và chu đáo của Tiểu Nương. Lần xuất chinh này đi theo Biệt Hàn, hắn rất kinh ngạc khi phát hiện ra, về phương diện tính toán Biệt Hàn cũng chuẩn xác vô cùng.

Đường Tự bộ tiếp tục nghỉ ngơi và hồi phục, A Trát Cách Chiến bộ giữ nguyên kế hoạch.

Mệnh lệnh của Biệt Hàn vẫn luôn ngắn gọn như vậy.

Vâng!” Ma Phàm vội đáp.

Ngươi đóng quân tại đây. Nhiệm vụ là ngăn chặn Chiến bộ đối phương tập kích.” Biệt Hàn nói.

Vâng!” Ma Phàm cũng đáp lại một cách ngắn gọn, nhưng sau đó hắn cẩn thận hỏi lại một câu:”Đại nhân, ngài…

Ta đi đánh viện binh.” Biệt Hàn tiếc chữ như tiếc vàng ròng.

Khuôn mặt Ma Phàm trắng bệch, hắn vội vàng nói: “Chiêu Sơn Giới có hai chi Ma Soái Chiến bộ…

Giữ vững vị trí phòng tuyến, nếu có thể…” Khuôn mặt Biệt Hàn vẫn không có chút cảm xúc nào.

Lúc này Ma Phàm mới hiểu được vì sao đại nhân lại thành lập một phòng tuyến ở nơi không cần thiết như vậy. Mặc dù có đạo phòng tuyến nhưng cứ nghĩ đến việc phải đối đầu với hai chi chiến bộ do Ma Soái thông lĩnh, Ma Phàm vẫn cảm thấy áp lực đè nặng.

Cho dù Ma Phàm Chiến bộ cũng là một trong những chi chiến bộ đắc ý nhất của Mạc Vân Hải, nhưng hắn cũng chưa bao giờ chiến đấu với Ma soái Chiến bộ. Bất kể một chi chiến bộ như thế nào, nếu đã được Ma soái thống lĩnh thì chắc chắn đó phải là chi chiến bộ có chiến lực kinh người.

Nhưng Biệt Hàn cũng chẳng có ý định giải thích gi với hắn. Sau khi nói xong hắn liền thống lĩnh Nghiệt bộ lẳng lặng biến mất trong màn đêm.

Chọn tập
Bình luận