Tằng Liên Nhi yên lặng đứng đó, ống tay áo bị gió thổi bay tạo nên những gợn sóng, vô cùng tao nhã.
Toàn bộ chiến trường rơi vào trong yên lặng, không có chút tiếng động nào.
Chưởng mục nhai cứ như vậy mà bị phá đi?
Sắc mặt mọi người đầy kinh hãi, không biết nói gì. Mặc dù không tự mình lĩnh giáo chưởng mục nhai của Đồng tiên sinh nhưng sát cơ và khí tức âm hàn do nó phát ra là không thể chối cãi.
Mà những kẻ hiểu rõ về chưởng mục nhai kia càng cả kinh không nói nên lời.
Khi mọi người còn đang kinh hãi thì Tằng Liên Nhi khẽ hé miệng cười.
Cho tới tận lúc này, khuôn mặt tuyệt mỹ kia bỗng trở nên tái nhợt, cả người mất đi khống chế rơi xuống!
Có mấy thân ảnh từ trong Vũ Tiền vệ nhào ra rất nhanh để bắt lấy Tằng Liên Nhi!
Hai mắt Tả Mạc chợt lóe sáng, hừ lạnh một tiếng, cả người nhoáng lên rồi đột nhiên biến mất. Cơ hồ đồng thời, A Quỷ cũng biến mất.
A!
Một bóng người kêu lên giống như bị thứ gì đó đánh trúng, cả người bắn ra xa.
A Quỷ giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt đám cao thủ của Vũ Tiền vệ. Khuôn mặt chất phác của A Quỷ không hề có chút sinh khí lúc này lại toát lên một cảm giác khó thể diễn tả bằng lời, từ mang trong mắt chớp động hờ hững nhìn đám cao thủ kia đang bay về phía mình.
Tư thế của nàng vô cùng cổ quái, hai chân một thấp một cao, giống như đang bước đi trên bậc thang vậy.
Đôi chân trần hoàn mỹ không chút tì vết mang theo cảm giác yêu dị.
Còn mấy người kia bị một kích quỷ thần khó lường của A Quỷ dọa khiếp, nhất thời không dám xông về phía này.
–
Tả Mạc bắt được Tằng Liên Nhi liền thở phào đầy nhẹ nhõm, nàng chỉ vì kiệt sức mà ngất đi. Mặc dù hắn không yêu quý gì Tằng Liên Nhi nhưng tốt xấu gì nàng cũng kề vài chiến đấu với hắn một thời gian dài. Thêm nữa ngày thường Tả Mạc nói gì Tằng Liên Nhi đều nghe nấy, phối hợp vô cùng nhịp nhàng, không chê bai được gì.
Vài sợi tơ phiền não rời khỏi tay Tả Mạc cuốn lấy Tằng Liên Nhi.
Nhìn thấy mấy kẻ đang giằng co với A Quỷ, trong mắt hắn tràn ngập sát cơ.
Vừa rồi trong nháy mắt khi Tằng Liên Nhi đột phá, thần lực trong cơ thể hắn trở nên vô cùng linh động, tự động lưu chuyển, rất nhiều chỗ hắn chưa hiểu rõ giống như dòng nước chảy qua trong đầu hắn khiến hắn vô cùng mừng rỡ.
Nhưng khiến hắn không ngờ tới chính là được lợi từ thần lực dị động không phải là thần lực mà lại là ma công.
Thập ô thiên nghi!
Nếu như lúc này hắn khỏa thân thì người khác sẽ thấy rất rõ, mười vầng thái dương trên người hắn tất cả đều trở nên sáng ngời.
Chói mắt nhất chính là hoa văn thái dương ở mi tâm của hắn, hoa văn thái dương phức tạp tinh mỹ màu ám kim lúc này giống như kim dịch chảy xuôi, chợt ẩn chợt hiện.
Nghịch long trảo sau lưng Tả Mạc vốn đã tạo cho người ta cảm giác bá đạo tuyệt luân giờ lại thêm hoa văn thái dương trên trán vô cùng chói mắt khiến hắn càng giống thiên thần hạ phàm, khí phách tuyệt luân khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Trong người sinh cơ bừng bừng, không ngừng sinh sôi, vô số tia thần lực nhỏ từ trong tay phải cuồn cuộn không ngừng chảy vào người hắn. Hoa văn mười vầng thái dương tựa như mười vòng xoáy không ngừng hấp dẫn những thần lực kia.
Tả Mạc cũng không hiểu biến hóa như thế sẽ sinh ra kết quả như nào nữa.
Thần lực và thập ô thiên nghi đang lặng lẽ kết hợp.
Tả Mạc hít vào một hơi thật sâu, bây giờ không phải là lúc đột phá, trước mắt phải giải quyết đám người kia rồi mới nói tiếp được!
Đúng vào lúc này trong giới chỉ của hắn xuất hiện ba động.
Hắc Kim phù binh hiện ra bên cạnh A Quỷ, lấm la lấm lét nhìn xung quanh, mồm lẩm bẩm: “Ta sinh ra để chiến đấu.”
Khi ánh mắt hắn nhìn thấy những ma kỵ của đám Vũ Tiền vệ thì hai mắt sáng lên, vẻ mặt vô cùng sinh động. Hắn liếm liếm môi, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, mặt tỏ vẻ anh dũng đầy chính nghĩa nói: “A Quỷ tỷ tỷ, ta tới giúp ngươi!”
A Quỷ không quay đầu lại.
Hắc Kim phù binh tay chống nạnh, ngón tay chỉ vào mặt đám người kia rồi chửi ầm lên: “Mk! Đám tiểu nhân các ngươi mau tránh qua một bên, đừng làm chậm trễ việc của ông mày, ông mày đang rất đói… Khụ khụ… Ông mày ngứa tay đã lâu!”
Trước mặt A Quỷ, chính là Tiễn Thanh và Hạng Đông.
Hai người kinh hãi nhìn chằm chằm vào A Quỷ, vừa rồi bọn họ đã tận mắt nhìn thấy đồng bọn của mình chết tại trận. A Quỷ ra tay không hề có dấu hiệu báo trước, cũng không có chút màu mè giống như Tằng Liên Nhi, quỷ thần khó lường.
Chẳng lẽ lại là một kẻ tu luyện thần lực?
Về phần Hắc Kim phù binh, hai người không thèm nhìn tới.
Ma tượng mặc dù ở ma giới cũng có nhưng đại đa số đều không được đánh giá cao. Đặc biệt chiến đấu ở cấp bậc này thì ma tượng đã biến mất từ lâu rồi. Luyện chế một ma tượng có thể chiến đấu với tướng giai đỉnh thì càng khó hơn so với việc tu luyện tới tướng giai đỉnh.
Mặc dù thoáng nhìn qua thì Hắc Kim phù binh rất hoạt bát linh động nhưng hai người vẫn không thèm để ý tới.
Hiển nhiên loại thái độ coi rẻ của đối phương khiến Hắc Kim phù binh thập phần khó chịu.
Khuôn mặt hắc kim giống Tả Mạc như đúc nghiến răng, hung ác độc địa nói: “Khinh thường bố sao? Ta sẽ ăn các ngươi!”
Dứt lời hắn đánh thẳng về phía hai người!
Một bóng người đi tới bên chiến xa thấp giọng bẩm bảo: “Đồng tiên sinh không còn thở nữa.”
“Thực là đáng tiếc, có thể tu luyện chưởng mục ma công tới cảnh giới này, Đồng tiên sinh cũng là nhân tài hiếm có.” Giọng nói từ trong chiến xa phát ra có chút nuối tiếc.
“Thần lực quả nhiên bá đạo!” Người này tên là Ô Ngọc, là cao thủ lợi hại nhất dưới trướng Vũ Soái, rất được Vũ Soái tin cậy.
Dưới trướng Vũ Soái có Vũ Tiền thập vệ là cao thủ hàng đầu, Tiễn Thanh Hạng Đông đều có tên trong đó. Mà Ô Ngọc là người đứng đầu Vũ Tiền thập vệ thống lĩnh Vũ Tiền thập vệ. Đồng tiên sinh xếp thứ sáu ở Vũ Tiền thập vệ, Tiễn Thanh xếp thứ bảy, Hạng Đông xếp thứ năm. Kẻ bị A Quỷ giết có tên là Tùng Long, xếp thứ mười.
Địa vị của Vũ Tiền thập vệ rất cao, mỗi người đều là cao thủ độc lĩnh một phương, Vũ Soái đã tốn biết bao công sức mới chiêu mộ được họ.
“Nghĩ không ra, thủ hạ của Tiểu Ma Qua không thiếu cao thủ.” Vũ Soái nói tiếp: “Tuổi còn trẻ như thế mà đã có năng lực dường này, quả nhiên là thiếu niên anh kiệt!”
Ô Ngọc cười nói: “Lúc thuộc hạ bằng này cả ngày đều ăn chơi trác táng. So sánh với Tiếu Ma Qua thì chỉ đáng vất cho chó ăn.”
Nghe thấy Ô Ngọc văng tục, Vũ Soái cười ha hả nói: “Lời này của ngươi nếu để mấy người Hạng Đông nghe thấy thì chẳng phải sẽ xấu hổ mà chết sao?”
Ô Ngọc cưởi đầy bình thản.
Bỗng Vũ Soái nói: “Ngươi sắp tấn cấp soái giai rồi.”
Ô Ngọc cười khổ: “Chưa tới lúc.”
Vũ Soái thản nhiên nói: “Ta sẽ sao một bản thần lực cho ngươi, có thể tấn chức soái giai hay không phải xem vào cơ duyên của ngươi rồi.”
“Tạ ơn chủ thượng!” Ô Ngọc trở nên kích động. Hắn kẹt ở tướng giai đã rất lâu rồi nhưng vẫn chưa tìm được phương pháp để đột phá lên soái giai, hắn biết rõ nếu cứ ngâm như thế thì khả năng tấn chức soái giai của mình càng ngày sẽ càng ngày nhỏ lại.
“Giúp ngươi cũng là giúp ta. Ngươi tấn chức soái giai ta sẽ càng thêm thoải mái.” Giọng nói từ trong chiến xa phát ra đầy vẻ uể oải.
Thần sắc Ô Ngọc đầy trịnh trọng: “Quyết không phụ kỳ vọng của chủ thượng!”
“Tiễn Thanh thua chắc.” Vũ Soái có chút ngoài ý muốn: “Tiếu Ma Qua lại có ma tượng lợi hại vậy sao?”
Ô Ngọc ngẩn ra, quay đầu nhìn lại chiến trường.
–
Tiễn Thanh chưa bao giờ chật vật như thế, hắn không nghĩ tới có một ngày sẽ bị một tên ma tượng áp chế, hơn nữa lại còn hoàn toàn áp chế!
Tên ma tượng này vô cùng cổ quái, khi chiến đấu cả người sẽ sáng lên từng tự phù cổ quái, Tiễn Thanh hiểu nhiều biết rộng cũng không nhận ra.
Nhưng nó lại vô cùng nguy hiểm!
Căn bản hắn không dám đụng vào.
Sau mấy hiệp hắn liền bị Hắc Kim phù binh hoàn toàn áp chế.
Tiễn Thanh xuất thân cao quý, không minh thiền ma huyết mạch khiến hắn có được tốc độ không gì sánh nổi, hắn có thể tùy ý phá vỡ không gian. “Phá không” có thể khiến một ma tộc có thực lực không mạnh trở thành một sát thủ cấp cao!
Hắn thường lợi dụng sự xuất quỷ nhập thần của mình để đùa giỡn với đối thủ. Nhưng bất luận thế nào khi hắn chuẩn bị phá vỡ không gian thì Hắc Kim phù binh đều đoán trước được, đôi bàn tay kia đã sớm chờ hắn.
Chết tiệt!
Tự phù trong tay Hắc Kim phù binh không biết là thứ quái quỷ gì, mỗi khi Tiễn Thanh đối diện với nó thì từ đáy lòng đều không thể kìm được mà hiện lên chút sợ hãi.
Tiễn Thanh thiên phú dị bẩm, thân kinh bách chiến, biết rõ sự sợ hãi hãi khó giải thích này có nghĩa là gì.
Chỉ có cực kì nguy hiểm mới khiến bản năng hắn sợ hãi!
Sao có thể?
Lẽ nào tên mọi đen này không phải là ma tượng sao?
Chẳng lẽ bản thân gặp phải một tên tuyệt thế ma tượng?
Tiễn Thanh vừa sợ vừa giận!
Thế nhưng nếu lúc này hắn rởi khỏi chiến trường thì tình cảnh của hắn sẽ trở nên vô cùng tồi tệ. Trong Vũ Tiền thập vệ, xếp hạng của hắn sẽ rơi xuống thê thảm, mấu chốt nhất là chủ thượng sẽ mất lòng tin đối với hắn.
Không có gì đáng sợ hơn cái này!
Huyết mạch không minh thiền ma cao quý nhưng nhân khẩu chưa bao giờ quá nhiều, những năm gần đây có chút khởi sắc bởi bản thân nương tựa vào cây đại thụ Vũ Soái.
Hắn là một người thông minh nến rất rõ tính cách của chủ thượng.
Nếu như mình chiến bại mà chết thì gia tộc vẫn sẽ được Vũ Soái chiếu cố, không đến mức suy tàn. Nếu mình lâm trận bỏ chạy thì tất cả những gì đang có đều sẽ biến mất!
Chỉ trong phút chốc trong lòng Tiễn Thanh đã đưa ra quyết định.
Hắn ngừng lại, gió lướt qua gương mặt, sự hoảng sợ trên mặt dần biến mất.
“Phá không” là thiên phú độc đáo mà không minh thiền ma cao thủ có được, cũng là điểm độc đáo nhất của không minh thiền ma tộc. Phá không được Tiễn Thanh vận dụng tới mức lô hỏa thuần thanh nhưng đây không phải là thủ đoạn công kích duy nhất của hắn.
Chỉ dựa vào chiêu phá không đạt tới mức đăng phong tạo cực hắn đã được xếp vào Vũ Tiền thập vệ.
Rất ít người biết rõ, ma thể hắn tu luyện sẽ diễn sinh ra giới của hắn.
Đây là một bí mật của hắn!
Ngược lại với tình trạng neo người như hiện nay, trong lịch sử không minh thiền ma đã có lúc vô cùng thịnh vượng, cao thủ xuất hiện lớp lớp. Bọn họ là thích khách trời sinh, phục vụ cho các thế lực lớn nhưng vẫn âm thâm sưu tập các loại ma công.
Khi tiền bối trong tộc tham khảo những ma công này đều sẽ lấy không minh thiền ma huyết mạch làm cơ sở để sáng tạo ra các loại ma thể.
Những ma thể này vô cùng đa dạng, mỗi cái đều có chỗ độc đáo riêng.
Điều đó khiến trong tộc không minh thiền ma cực hiếm có người tu luyện ma thể trùng nhau. Do giờ đây không minh thiền ma đã suy yếu nên mọi người đã sớm không giữ kín được như trước đây, nhưng có duy nhất một người tu luyện ma thể gì mà không ai biết, đó chính là Tiễn Thanh, người có thực lực cao nhất không minh thiền ma đương đại!
Không ngờ tới lần đầu tiên mở hàng ma thể lại phải đối diện với tên ma tượng này.
Sự sợ hãi trên mặt Tiễn Thanh đã biến mất thay vào đó là sự tự tin mãnh liệt!