Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 386: Thương Lâm

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

“Đại nhân! Đây là Thương Lâm, biểu ca của ta, hắn trước đây đã tiến vào ngục thứ ba, đại nhân có điều gì nghi hoặc có thể hỏi hắn.” Thương Trạch cung kính nói, bên cạnh gã có một nam yêu tướng mạo có vài phần giống gã, chỉ là nhìn qua tinh thần có chút uể oải. Thương Lâm hướng Tả Mạc hành lễ, trong mắt hắn tràn ngập sự kính nể. Những ngày này, hung danh của vị đại nhân thần bí này truyền khắp nới không dứt.

Tả Mạc nhìn thoáng qua, bỗng nhiên ồ nhẹ nói: “Ngươi bị thương hả?”

“Vâng, đại nhân.” Giọng nói Thương Lâm so với Thương Trạch còn khàn hơn, ánh mắt ảm đạm. Năm đó hắn là người trẻ tuổi nhất, ưu tú nhất trong tộc có thể tiến vào ngục thứ ba. Một lần ở trong ngục thứ ba cùng người khác phát sinh va chạm, thua trận mà thụ thương, thần thức bị thương. Không nghxi tới ấn kí của đối phương cực kì độc ác, các trưởng lão trong tộc đã nghĩ hết mọi cách nhưng đều thúc thủ vô sách.

Lần này Thương Trạch gọi hắn tới bởi vì sự tình Tả Mạc treo thưởng ở yêu thị. Bên trong tộc, chỉ có Thương Lâm là người trẻ nhất có thể tiến nhập ngục thứ ba.

“Trước hết đem thương thế chữa trị tốt rồi hãy nói.” Tả Mạc ngoắc tay Thương Lâm nói: “Ngươi lại đây.”

Thương Lâm ngẩn ngơ, Thương Trạch vui mừng, kinh hỉ rung giọng nói: “Đại nhân, chẳng lẽ ngài có thể chữa trị thương thế này?”

Không thể trách hắn tại sao thất thế như vậy, huy hoàng trước đây của Thương tộc đã là dĩ vãng, Thương tộc bây giờ không ngừng xuống dốc, không ngươi nối nghiệp đang là vấn đề lớn nhất đối với Thương tộc. Thương Lâm đã từng là hi vọng của toàn bộ Thương tộc, vì trị thương cho hắn, bên trong tộc đã tốn hao vô số. Thương Trạch là người trẻ tuổi nhất trong tộc có thiên phú gần bằng Thương Lâm nhưng nếu không có “thương ngân thuật”, hắn muốn đột phá ngục thứ nhất chỉ sợ còn phải mất một khoảng thời gian nữa.

Nếu như thương thế của Thương Lâm có thể được chữa trị tốt vậy là đã giúp đỡ rất nhiều cho Thương tộc! Cho nên khi nghe Tả Mạc có thể chữa trị được thương thế trên người Thương Lâm, Thương Trạch mừng nhưu điên. Còn Thương Lâm thì ngây người ra, đầu óc trống rỗng.

Hắn ngu ngơ đi tới trước mặt Tả Mạc.

“Thả lỏng.”

Giống như thường ngày, thần thức Tả Mạc giống như một chiếc râu linh hoạt nối liền với thần thức của Thương Lâm. Trong giây lát, cảnh tượng trước mắt biến đổi. Hắn giống như đang ở trong một vụ khí xanh biêng biếc, vụ khí không ngừng lưu động, mơ hồ có thể thấy vài chục đạo vụ khí tế lưu, dọc theo quỹ tích đặc biệt, chậm rãi lưu động.

Tả Mạc cả kinh, cảnh tượng trước mắt thực sự rõ ràng đến bất ngờ.

Thần thức bản thân lại tiến bộ rồi! Kinh hỉ có thừa, Tả Mạc có chút kì quái, dường như gần đây thần thức hắn tiến bộ nhanh quá thì phải, quả thực có thấy dùng mắt thường để thấy được tốc độ tăng trưởng. Hắn hơi lo lắng, tốc độ tăng trưởng như vậy liệu có gặp vấn đề gì không?

Khi nào rảnh phải hỏi Bồ yêu mới được.

Kiềm chế sự lo lắng và kinh ngạc trong lòng, Tả Mạc bắt đầu nghiêm túc kiểm tra thần thức của Thương Lâm. Rất nhanh hắn đã tìm được điểm mấu chốt, những tế lưu màu xanh này tốc độ di chuyển quá thong thả, thực sự quá mức chậm chạp.

Hắn nhắm mắt lại, cảnh tượng bên trong thanh vụ không ngừng hiện ra trước mặt hắn.

Từng đoàn tế lưu giống như một phần của sông ngòi, có to lớn, có nhỏ bé, chúng tương hỗ giao quấn, có nơi lại không gây trở ngại cho nhau. Tả Mạc hiểu ra những tế lưu này giống như kinh mạch bên trong thân thể, chúng nó chống đỡ toàn bộ thần thức.

Ở một nơi tế lưu màu xanh hội hợp, quấn quít lấy một vòng huyết đằng mọc đầy gai nhỏ, thập phần bắt mắt.

Chính là nó!

Tả Mạc nheo mắt, hắn không am hiểu chữa thương, chỉ là bình thường vẫn kiểm tra thân thể của A Quỷ nên dần dần cũng hiểu ra đôi chút. Sinh cơ, cái này vô hình mờ ảo, nhưng đó là căn cứ để hắn phán đoán. Lúc ban đầu là từ Tiểu Vân Vũ Quyết sinh ra, tiếp đó là kiểm tra thân thể của A Quỷ, cảm xúc càng trực tiếp. Trong cuộc chiến phá ngục ở Mạc Thuỷ Minh Không, đối diện với thuỷ tức tràn đầy sinh cơ, hắn đối với sinh cơ đã có lĩnh ngộ mới.

Vừa đúng lúc gặp được Thương Lâm, hắn liền cảm thấy sinh cơ của Thương Lâm không được thông suốt mới đưa ra câu hỏi.

Hắn cẩn thận quan sát rất lâu, xác định gai đằng màu đỏ đó là nguyên nhân dẫn đến tế lưu màu xanh không thể lưu thông thông suốt. Lập tức không hề do dự bắt đầu phá giải. Gai đằng gì gì đó, trong mắt hắn đều là do yêu thuật biến thành.

Vừa tiếp xúc với gai đằng màu đỏ, Tả Mạc không khỏi chấn động.

Rất nhanh, hắn phấn khích, kết cấu của gai đằng màu đỏ này hắn chưa từng thấy, nó rất mới, hơn nữa so với yêu thuật xuất hiện trong bàn cờ hoang thú còn phức tạp hơn nhiều. Khi mới bắt đầu bước vào Mạc Thuỷ Minh Không, Bồ yêu đã bắt Tả Mạc không ngừng phá giải yêu thuật.

Bản thân đã phá giải bao nhiêu yêu thuật?

Chính hắn cũng không nhớ rõ nhưng phá giải yêu thuật đã trở thành một loại bản năng của hắn. Khi hắn nhìn thấy một loại yêu thuật mới phức tạp, hắn hưng phấn giống như một thực khác thấy được mĩ vị đang bày ra trên bàn!

Không chút do dự, Tả Mạc bắt đầu phá giải.

Rất nhanh, Tả Mạc gặp phải cản trở nhưng điều này không khiến hắn bận tâm. Ngược lại, ý chíe chiến của hắn bị kích động, tựa như một vị võ giả khao khát chiến đấu, gặp phải một vị võ giả có trình độ tương đương với mình.

Đã lâu không gặp qua yêu thuật lợi hại như vậy rồi!

Tả Mạc phấn khích!

Đây đúng thật một đề yêu thuật phức tạp, đầu óc Tả Mạc xoay chuyển rất nhanh, hắn cực kì chuyên tâm. Các loại quang mang của tiểu yêu thuật không ngừng loé lên trên tay hắn. Hắn bây giờ đối với tiểu yêu thuật không thể thành thục hơn được nữa, hạ bút thành văn, không lãnh phí một chút sức lực, giống như ăn cơm uống nước ngày thường. Một ý nghĩ mới vừa hình thành trong đẩu hắn, tiểu yêu thuật trên tay đã thành hình.

Vẻ mặt Thương Lâm không ngừng biến đổi, khi thì thống khổ, khi thì khoan khoái. Thương Trạch không dám chậm trễ, vội vàng thông tri cho trưởng lão trong tộc, dù sao việc này đối với Thương tộc mà nói cũng là một đại sự trọng yếu.

Sau một lát, chỉ thấy bên cạnhThương Trạch xuất hiện thêm sáu vị trưởng lão Thương tộc già nua.

“Tình hình thế nào rồi?” Đại trưởng lão trầm giọng hỏi, mắt hắn nhìn vào Thương Lâm, không chút lơi lỏng. Dựa vào quang mang loé ra trên người Thương lâm, đối phương hẳn đang tiến hành trị liệu.

“Đã một giờ rồi.” Thương Trạch vội vàng trả lời.

Vẻ mặt mấy vị trưởng dần trở nên ngưng trọng, bọn họ từng bỏ rất nhiều công sức để giúp Thương Lâm trị liệu nhưng đều không được. Ấn kí yêu thuật trong cơ thể Thương Lâm tuy rằng không mạnh nhưng lại cực kì ngoan cố, bất luận bọn họ dùng biện pháp gì đều không thể khu trừ nó ra khỏi cơ thể.

Không cần nói nhiều, mấy vị trưởng lão vây quanh Tả Mạc và Thương Lâm, tránh người khác tới quấy rầy ảnh hưởng tới việc trị liệu.

Nhìn mặt Thương Lâm tái nhợt uể oải, trong lòng đại trưởng lão không khỏi xót xa. Những trưởng lão như bọn họ đau khổ mà chống đỡ Thương tộc, thế nhưng tuổi thọ của bọn họ sắp hết. Từng ngày từng ngày thấy bản thân suy nhược mà bọn vãn bối bên trong tộc không ai đủ sức tiếp nhận trách nhiện, sự lo lắng trong lòng bọn họ không nghĩ cũng hiểu.

Thương tộc tuy rằng xuống dốc nhưng có được hoàng kim thụ, bọn họ vẫn ngoan cường mà sống tới ngày nay. Thương tộc có thể bảo vệ hoàng kim thụ chính là vì có những trưởng lão thực lực không tầm thường. Thực lực mỗi người không coi là mạnh nhưng vì đoàn kết nên ngươi khác không dám dây vào. Một khi bọn họ mất đi, hoàng kim thụ này sẽ trở thành “ngọc” khiến Thương tộc mang tội.

“Thương ngân thuật” xuất hiện khiến các vị trưởng lão một lần nữa tràn ngập hi vọng.

Nếu Thương Lâm có thể khỏi hẳn, bọn họ sẽ không còn phải lo lắng điều gì nữa. Với thiên phú của Thương Lâm, tu luyện “thương ngân thuật” nhất định thực lực tăng mạnh.

Quang mang quanh người Thương Lâm bỗng nhiên tăng mạnh, dị biến này khiến sắc mặt các vị trưởng lão trở nên ngưng trọng, bọn họ biết rõ, thời khắc mấu chốt đã tới!

Rắc!

Một tiếng giòn tan từ trong cơ thể Thương Lâm vang lên, rất rõ ràng.

Đại trưởng lão sửng sốt, sau đó trở nên vô cùng mừng rỡ. Rất nhanh, mấy vị trưởng lão khác cũng có phản ứng tương tự, vẻ mặt đầy vui mừng.

Thương Lâm mở mắt, đôi mắt lúc trước ảm đạm giờ đây đã sáng hơn rất nhiều.

Tả Mạc không nhúc nhích, như tượng gỗ.

Các trưởng lão thấy vậy không dám chậm trễ, vẫn đứng tại chỗ thủ hộ cho Tả Mạc.

Một lúc lâu sau Tả Mạc mới chậm rãi mở mắt, thở dài phun ra một câu: “Yêu thuật thật quỷ dị!”

Thấy Tả Mạc mở mắt, Thương Lâm cố gắng nén kích động trong lòng, hướng Tả Mạc thi lễ thật sâu: “Đại nhân có ơn tái tạo, Thương Lâm không biết lấy gì báo đáp, bất cứ đại nhận ra lệnh tới đâu, Thương Lâm sẽ đến đó!”

Đại trưởng lão đang định ngăn cản nhưng không kịp, trong lòng không khỏi than thở, dúng là thanh niên à! Lời này nói ra tương đương với việc đem Thương Tộc giao cho Tiếu Ma Qua rồi. Thanh niên bên trong tộc có khả năng kế thừa chức vị tộc trưởng chỉ có Thương Trạch và Thương Lâm. Nhưng thái độ hai người đối với Tiếu Ma Qua chỉ nhìn cũng biết.

Nhưng đại trưởng lão nghĩ đi nghĩ lại thì thấy chuyện này cũng không phải là xấu. Ngày sau nếu như Thương tộc có được cao thủ lợi hại như này nâng đỡ, ít nhất không cần phải lo lắng những người khác có chủ ý với hoàng kim thụ.

Nghĩ đến đây, lão tiến lên một bước, hướng Tả Mạc hành lễ: “Lão hủ là đại trưởng lão của Thương tộc, xin chào Tiếu Ma Qua các hạ! Các hạ ra tay cứu giúp, trên dưới Thương tộc vô cùng cảm kích, tâm ý không đủ kính ý, mong các hạ vui lòng nhận cho.”

Các vị trưởng lão khác thấy hai hoàng kim hồn trong tay đại trưởng lão không khỏi cảm thấy bất ngờ. Sản lượng hoàng kim hồn cực thấp, lần trước vì đổi “thương ngân thuật” đã tốn mất mười hoàng kim hồn. Số lượng dữ trữ bên trong tộc có thể đếm trên đầu ngón tay, không nghĩ tới hiện tại đại trưởng lão vừa ra tay đã đưa ra hai hoàng kim hồn!

Nhưng bọn họ đều hiểu rõ xưa nay đại trưởng lão hành sự đều có thâm ý, tuy rằng trong lòng nghi hoặc nhưng không ai mở miệng phản đối, trái lại đều đồng loạt hướng Tả Mạc hành lễ: “Thỉnh các hạ vui lòng nhận cho!”

Tả Mạc không hề khách khí nhận lấy hoàng kim hồn. Hắn nói bản thân phải ngẫm nghĩ lại thu hoạch vừa rồi, các trưởng lão đều đã thành tin vội vàng chủ động cáo từ.

Hàn quang trong mắt Tả Mạc chợt loé lên rồi biến mất, hắn khoanh chân ngồi tại chỗ khôi phục thần thức.

Một lát sau, một bóng người xuất hiện xa xa.

Tả Mạc phát hiện ra liền mở mắt đứng dậy. Vừa rồi hắn phá giải thành công ấn kí yêu thuật bên trong thần thức của Thương Lâm, trong nháy mắt khi gai đằng màu đỏ tan thành tro bụi, hắn thu được một phong chiến thư.

Yêu đã hạ ấn kí yêu thuật lên người Thương Lâm đã đưa cho hắn một phong chiến thư.

Đây là một phong thư với lời lẽ đầy kiêu ngạo, uy hiếp đến trần trụi. Đối phương biết Tả Mạc có thể phá giải ấn kí yêu thuật của gã thì thập phần không cam lòng, muốn cùng Tả Mạc phân cao thấp.

Nếu là bình thường, hắn đối với phong chiến thư này nhất định không thèm nhìn đến nhưng mà hiện tại, hắn lại rất quan tâm.

Loại yêu thuật quỷ dị phức tạp này có rất nhiều chỗ độc đáo, tuy rằng Tả Mạc phá giải được ấn kí yêu thuật trên người Thương Lâm nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ nghi hoặc chưa giải được. Chiến thư của đối phương quả thực giống như đưa miếng mồi ngon đến trước miệng, Tả Mạc đang đói khát không chút do dự đáp ứng ngay.

Gai đằng màu đỏ… Rất có ý tứ!

Tả Mạc đăm chiêu.

Chọn tập
Bình luận