“Tin tức quân đoàn Băng Sương toàn quân bị diệt truyền về, trưởng lão hội khẩn cấp điều động quân ta tới tiền tuyến. Đại nhân hạ lệnh dùng kế vườn không nhà trống, chúng ta đã quét cả vùng một lần, thế cục dần ổn định.”
Mộc Hi nghe rất chăm chú, nàng vô cùng lo lắng. Vị nữ yêu trước mặt vóc dáng cao gầy, là sĩ quan phụ tá của đại nhân Băng Lan, nàng nói lãnh đạm khiến người nghe hết sức khó chịu. Nhưng Mộc Hi không chút để ý, trái lại, trong lòng nàng vô cùng kính trọng. Đối phương nói nhẹ nhàng, nhưng Mộc hi hiểu rõ sự tàn khốc ẩn trong đó.
Chiêu này của đại nhân Băng Lan nhìn như ngu ngốc, nhưng là biện pháp giải quyết tận gốc, đoạn tuyệt hậu hoạn.
“Nghe nói ngươi biểu hiện rất tốt trong nhiệm vụ lần trước, đại nhân mới quyết định điều ngươi tới, ngươi không nên phụ sự kỳ vọng của đại nhân.” Nữ yêu thản nhiên nói.
“Vâng!” Mộc Hi nhiệt huyết tuân lệnh, lúc này mới bừng tỉnh, nguyên lai đại nhân Băng Lan hạ lệnh điều nàng tới. Nhưng khiến nàng càng thấy kỳ quái hơn là đại nhân sao biết mình?
Đừng tưởng nàng là nhân vật trọng yếu nhất trong giới trẻ Mộc thị Cung Hồ, nhưng nhìn khắp yêu giới, nàng là một kẻ vô danh. Nhiệm vụ trước, tính ra cũng hoàn thành theo quy củ mà thôi. Nếu kể tới danh khí, nàng không bằng Lương Vi ngoan cường dẫn quân may mắn tồn tại trong lần chiến đấu trước, lại càng không thể so sánh với nhất thế thiên kiêu Tiếu Ma Qua xuất quỷ nhật thần, như mặt trời ban trưa.
Thế nên dễ dàng đoán được sự ngạc nhiên của Mộc hi khi nhận được lệnh tăng viện tiền tuyến từ đại nhân Băng Lan.
“Mặt khác, Lương Vi cũng tới.” Nữ yêu nói tiếp: “Bất quá hắn không giống ngươi, hắn nóng lòng khiêu chiến, chủ động thỉnh chiến. Kế hoạch tác hiến của hắn được đại nhân Băng Lan tán thành. Ngươi biết thế là được, không cần để ý tới hắn.”
“Rõ!”
“Từ nay trở đi, ngươi phụ trách khu vực phòng thủ số 3, đi gặp mặt thuộc hạ của ngươi đi. Ta cáo từ trước.” Nữ yêu nói xong liền xoay người rời đi.
Nữ yêu đi xa rồi Mộc Hi mới thả lỏng.
Đây là chiến trường sao?
————————–
“Cuối cùng cũng thoát.”
Không biết ai nói câu này, nháy mắt đốt lên lử trong lòng mọi người, tiếng hoang hô cùng tiếng thét chói tai tràn ngập Hắc Quy hào! Sự bất an, lo lắng đọng trong tâm mỗi người giờ này đều giải phóng! Những con người sắt thép trải qua vố số chiến đấu, lúc này như một đám trẻ con, người thì thào tựu nói, kẻ ôm chầm lấy nhau, có người điên cuồng bay tới bay lui.
Trong lúc mọi người thỏa thích reo hò, bọn quái thi vô cùng an tĩnh.
Con ngươi xám trắng của quái thi vẫn không chút sinh khí.
Chú ý tới vẻ quái dị của quái thi, Tả Mạc kiềm chế niềm vui xốn sang trong lòng, chạy tới hỏi: “Sao? Chúng ta đi ra nơi quỷ quái kia rồi! Thực sự đi ra rồi! Ngươi không thích sao?”
Quái thi không đáp, bình tĩnh nói: “Ta phải rời đi.”
“Rời đi?” Tả Mạc lặng người, quái thi tuy rất cổ quái, nhưng trong suốt thời gian ở chung, Tả Mạc cảm thấy tên nên rất tốt, mọi người ở chung hòa hợp. hắn hỏi lại: “Ngươi tính đi đâu?”
“Đi tìm cố hương của ta.”
“Cố hương?” Tả Mạc giật mình. Cố hương, từ này rất xa lạ đối với hắn.
“Đúng vậy. Hy vọng chúng ta còn có thể gặp lại.” Quái thi bình thản nói: “Tên của ta là Thi.”
Thực sự là một cái tên cổ quái, Tả Mạc thầm lắc đầu, vứt một chút phiền muộn mới sinh ra khỏi đầu. Hắn cười tươi: “Cảm ơn vì những lần ngươi xuất thủ, vài thứ kia ta không có bản lĩnh thu thập.”
Thi lãnh đạm: “Tiện tay thôi. Ta đi.”
Lời còn chưa dứt, nhóm quái thi liền biến mất không thấy tăm hơi.
Vi Thắng từ lâu đã chú ý tới bên này, mấy ngươi vội chạy tới.
Tả Mạc giang tay ra: “Hắn đi rồi. Đi tìm cố hương của hắn.”
Mọi người lộ vẻ hiểu ra.
Quái thi rời đi, ngoại trừ Tả Mạc có chút phiền muộn, những người khác không sao hết. ngược lại, không có quái thi, mọi người đều thấy yên tâm hơn. Tuy rằng quái thi luôn thể hiện là người tốt, nhưng thực lực của hắn thâm bất khả trắc, vẫn luôn tạo áp lực cho mọi người.
Tả Mạc rất nhanh bình thường lại, gọi Vi Thắng mẹ trẻ mấy người tới.
“Chúng ta bây giờ đã từ nơi quỷ quái kia đi ra, nhưng điều này không có nghĩa chúng ta đã an toàn.” Tả Mạc Mở miệng trước.
Công Tôn Sai gật đầu: “Không sai, nếu như tính toán trước kia là chính xác, nơi này hẳn là Đô Thiên Huyết Giới, là chiến trường! Chúng ta phải thoát ly Đô Thiên Huyết Giới thật nhanh, nếu không….”
Mẹ trẻ không nói tiếp, nhưng mọi người đều minh bạch ý của hắn. Đô Thiên Huyết Giới bây giờ là chiến trường kịch liệt giữa tu giả cùng yêu, bọn họ hơi bất cẩn sẽ bị cuốn vào, tuyệt đối một mẩu vụn cũng không thừa lại.
Kì thực bọn họ coi như thuộc trận doanh tu giả, nhưng nếu tu giả tìm tới nhờ trợ giúp, không ai trên Hắc Quy hào nguyện ý. Không thể nghi ngờ, chiến tướng tu giả tại đây đều xuất thân từ đại phái. Người tại đây, không xuất thân từ Thiên Nguyệt Giới thì là Tiểu Sơn Giới, không chút cảm tình đối với các đại môn phái.
Nếu bị yêu ma bắt gặp, kết quả khỏi cần nghĩ.
“Các ngươi, ai có bản đồ Đô Thiên Huyết Giới?” Tả Mạc suy nghĩ: “Chúng ta không biết phương hướng, chỉ có thể chạy loạn tại đây thôi.”
Mọi người lập tức tản ra.
Tả Mạc bóp trán, phiền phức cứ nối nhau tới, mới thoát khỏi cổ chiến trường, lại nhập hiểm địa. Đô Thiên Huyết Giới bay giờ cũng không thái bình, năm xưa là nơi săn yêu, bây giờ lã nhạc viên của yêu ma.
Yêu ma…
Tả Mạc có sáng ý, lập tức vui vẻ, mình sao lại quên Thập Chỉ Ngục nhỉ! Tả Mạc vội vàng tiến nhập Thập Chỉ Ngục, Nam Nguyệt cùng Thương Trạch không có mặt nhưng Minh Quyết Tử thì có.
“Đại nhân muốn giới đồ Đô Thiên Huyết Giới?” Minh Quyết Tử trầm tư chốc lát: “Chuyện này không khó, nhưng cần tốn chút thời gian. Đại nhân cần gấp không?”
“Ừ, rất gấp.” Tả Mạc không chút do dự gật đầu, thầm an tâm.
“Dạ.” Minh Quyết Tử lập tức ly khai Thập Chỉ Ngục.
Tả Mạc như thả được tảng đá trong lòng, hiện tại chỉ chờ Minh Quyết Tử. Quả nhiên không lâu, mọi người đều trở về, chưa ai đi qua Đô Thiên Huyết Giới. Tả Mạc không nói rõ, chỉ nói mọi người chờ mấy ngày sẽ có tin, dặn dò bố phòng cẩn thận, nhất là phái nhân viên cảnh giới. Dù sao nơi này không phải nơi an toàn.
Kỳ thực Tả Mạc cũng không lo lắng chuyện an toàn, Hắc Quy hào xứng với tên gọi, từ khi rời khỏi biển cát Kim Lưu, sau đó tao ngộ một loạt nguy hiểm, nhưng nhờ lực phòng ngự khủng bố của Hắc Quy hào, bảo đảm mỗi lần đều biến nguy thành an. Ngay cả quái thi cũng khen Hắc Quy hào.
Có nhiều người thấy tên này không đủ oai phong nhưng khi thấy ông chủ lên tiếng thì mọi người đều rất biết điều ngậm chặt miệng.
Minh Quyết Tử làm việc hiệu suất rất cao, ngày thứ hai mang bản đồ Đô Thiên Huyết Giới tới. Cũng như tu giả săn yêu, cũng có yêu ma thèm thuồng tu giả, có lẽ lúc trước có rất nhiều yêu ma lẻn vào Đô Thiên Huyết Giới. Bản đồ Đô Thiên Huyết Giới cũng từ đó truyền ra.
Bản đồ này đều đánh dấu vị trí có yêu ma, phòng tuyến không phải là điều bí mật.
Tả Mạc như nhặt được chí bảo.
Có bản đồ, bọn họ không là người mù nữa. Tả Mạc cùng mẹ trẻ bắt đầu nghiên cứu, loại chuyện này, người có thể nghĩ ra chủ ý chỉ có Tả Mạc cùng mẹ trẻ mà thôi.
Hai người tìm được vị trí đại khái của bọn họ tại Đô Thiên Huyết Giới, sau đó bắt đầu tìm lộ tuyến.
Khiến hai người tương đối an tâm là Đô Thiên Huyết Giới có rất nhiều giáp giới, nói cách khác, bọn họ có thể không kinh động tu giả tiến nhập tu giả giới.
Hai người tính toán lúc lâu, cuối cùng lựa chọn một lộ tuyến tương đối an toàn.
Về phần nó có chân chính an toàn hay không, chỉ đi qua mới biết.
Hắc Quy hào như một tia chớp đen, lặng yên không một tiếng động bay trong Đô Thiên Huyết Giới.
Đô Thiên Huyết Giới, huyết vụ tràn ngập, bất quá còn xa mới dày đặc như sát khí tại chiến trường Phong Tuyệt. Tu giả khác gặp phải sẽ bó tay bó chân. Nhưng đối với bọn người Tả Mạc thực chẳng phải chuyện đáng lo nghĩ.
Đô Thiên Huyết giới do bảy trung giới làm trục, bốn chín tiểu giới làm bình phong, độ rộng lớn của nó có thể tưởng tượng ra.
—————————-
“Nghe nói bên kia tổn rất rất nghiêm trọng.” Tên ma tộc nói chuyện, đầu có một sừng nhọn màu xanh, chỉ rõ hắn là một vị Lục Tê Ma, toàn thân là giáp dày xanh đen, khóe miệng tươi cười đầy trào phúng.
“Rất bình thường, nếu không phải đại nhân dự kiến trước, biến vùng này thành tự ma hải, chúng ta cũng khó mà trốn thoát.” Nói chuyện là một vị hồ ma anh tuấn, màu tóc lam nhạt, đôi mắt như bảo thạch, môi mỏng, nói chuyện luôn có vẻ biếng nhác, điều này tạo ra vài phần mị hoặc.
“Thật chán! Tưởng rằng có thể chiến một hồi, nào biết mỗi ngày đều thủ tại đây, lông mọc dài cả ra.” Tê Dã oán giận, liếc mắt nhìn huyết vụ xa xa, lúc này mới hết hy vọng nằm ngửa ra.
“Đến lúc đó ngươi sẽ không nghĩ vậy.” Lam Thanh liếc bạn tốt.
Hai người từ nhỏ là đồng bọn, lúc đầu mộ binh nhập ngũ, hắn vốn không muốn đi, nào ngờ Tê Dã lại chạy đi báo danh, hơn nữa thay hắn báo danh. Vì vậy, dù hắn không tình nguyện, cũng không thể không cùng đi.
Bất quá hắn không oán A Dã thay mình báo danh, hai người từ nhỏ chơi chung. Nếu A Dã tới một mình, hắn cũng sẽ tới. Nếu hắn không ở, trời mới biết tên ngốc này sẽ gây họa lớn cỡ nào.
Không ngờ A Dã vừa tòng quân, vì anh hũng mà được ma tướng Nguyệt Ma nhanh chóng đề bạt. Lam Thanh cũng thành phó thủ của tên ngốc này, quân vụ các loại đều do hắn xử lý, nhìn chung cũng không xảy ra nhiễu loạn gì.
Ma tướng Thần Nguyệt được phái tới tiền tuyến, nhận trọng trách.
A Dã phụ trách thủ hộ vùng này, bọn họ ở vị trí gần đầu, tương đương quân tiền tiêu.
Nhưng lúc này, Lam Thanh biến sắc, đột nhiên nhảy dựng lên: “Không hay! Có địch nhân.”
“Địch nhân? Đâu? Đâu?” A Dã nhảy dựng lên, vô cùng hưng phấn.
Một con thuyền nhỏ màu đen lặng yên chui ra từ huyết vụ.