Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thì ra, sở dĩ lúc này anh có lòng tốt như vậy, cùng lắm là vì anh cảm thấy cô quá mất thể diện, sợ cô dính líu đến danh tiếng Hoắc gia.
Chỉ lần này mà thôi.
Trong lòng vừa rung động, lúc này tựa như đang cười nhạo cô tự mình đa tình. Cảnh Phạm gượng gạo cong môi: “Hoắc tổng nghĩ nhiều rồi. Năm năm trước, tôi và Hoắc gia đã không còn bất kỳ quan hệ gì. Bất luận tôi chà đạp mình thế nào, cũng không liên quan tới Hoắc gia các anh.”
Người phụ nữ không biết phải trái này!
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành lạnh hơn.
Cảnh Phạm kéo áo khoác anh xuống, đẩy tay anh ra: “Cảm ơn Hoắc tổng bố thí, nhưng tôi không nhận nổi.”
Hoắc Cảnh Thành không đưa tay nhận âu phục, ánh mắt khinh miệt lướt qua thân thể mát mẽ của cô: “Xem ra, cô thích bộ dáng rêu rao khắp thành phố này hơn. Người như cô quả thật không xứng có quan hệ với Hoắc gia tôi. Còn áo khoác này…”
Anh hất cằm về phía thùng rác cách đó không xa, dáng vẻ ngạo mạn tự phụ: “Thùng rác ở bên kia.”
“…” Cảnh Phạm trừng anh.
Bệnh thần kinh!
Âu phục hiệu Armani đặt riêng, đắt chết người. Cứ vứt bỏ như vậy?
“Tôi có bệnh sạch sẽ.” Hoắc Cảnh Thành nhìn cô chằm chằm, từng chữ từng câu, thanh âm quyến rũ, nhưng tựa như lưỡi dao vô tình nhất: “Cảnh Phạm, cô chạm vào đồ tôi, tôi ngại bẩn.”
Những lời này quá sỉ nhục người. Mặt Cảnh Phạm trắng bệch, trong mắt ánh lên hơi nước.
Người đàn ông lạnh nhạt cất bước rời đi, bóng lưng vô tình lạnh lùng, không quay đầu lại.
Có lẽ vì mặc quá ít, gió biển nhẹ thổi, Cảnh Phạm đứng đó lạnh đến run rẩy.
Cầm áo khoắc, giống như phát tiết, sãi bước đi tới thùng rác.
“Bỏ thì bỏ! Ngại bẩn đúng không, ngại bẩn thì toàn thân cao thấp ngay cả lớp da của anh cũng phải bỏ! Tôi không chỉ chạm vào quần áo anh, ngay cả người anh cũng chạm rồi!” Cô tức giận mắng, cầm áo khoắc hung hãn ném vào thùng rác.
Dường như cảm thấy còn chưa hả giận, lại tức giận đạp thùng rác một cước, tựa như đạp người đàn ông đáng giận.
Mấy hành động đơn giản như vậy, hao phí rất nhiều sức lực với cô.
Hồi lâu, cô vô lực đứng cạnh thùng rác, chật vật hô hấp.
Cô thật hy vọng trong lòng có thể dễ dàng từ bỏ như vài người có thể tùy tiện vứt bỏ một bọ quần áo.
Nhưng mà, rất khó.
Ít ra, cô thử rất nhiều rất nhiều năm, cũng chưa từng làm được.
…
Đoàn người Hoắc Cảnh Thành rời khỏi vườn hoa, đến bờ biển.
Bờ biển cách đó không xa, náo nhiệt ồn ào, tạo thành đối lập với không khí an tĩnh chung quanh.
Anh quét mắt qua.
Giám đốc khách sạn lập tức giải thích: “Bên kia có chụp hình quảng cáo. Hoắc tổng, đây cũng chính là chuyện tôi muốn nói, năm năm qua khách sạn chúng tôi tiếp đãi vô số đoàn quay phim chụp ảnh, đã có hiệu quả minh tinh, có triển vọng.”
Ánh mắt sâu xa của Hoắc Cảnh Thành lướt qua biển, cuối cùng giống như tùy ý rơi vào đột chụp hình quảng cáo, đạm thanh nói: “Bọn họ chụp quảng cáo gì?”
“Là quảng cáo đồ lót.” Giám đốc lập tức nhiệt tình trả lời: “Người Hoắc tổng quen biết vừa rồi, chắc là người mẫu lần này.”
Quảng cáo? Người mẫu?
Trong đầu Hoắc Cảnh Thành theo bản năng hiện lên một màn quyến rũ tươi mát vừa rồi.
Không sai, mặc dù người phụ nữ kia đặc biệt đáng chết, đặc biệt đáng hận, nhưng mà anh không thể không thừa nhận, vóc người cô rất đẹp.
Quảng cáo đồ lót, hẳn cô hoàn toàn có đủ điều kiện.
Lục Kiến Minh thăm dò vẻ mặt boss, nói nhỏ: “Hoắc tổng, thì ra là công việc.”
Dường như vừa rồi boss hiểu lầm cô ấy.
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành u lãnh quét tới: “Có liên quan tới anh?”
Dù sao mình hiểu lầm cô ấy hay không, căn bản không quan trọng. Cho dù hôm nay chỉ là công việc, đối với anh, người phụ nữ kia vẫn không có tự trọng chỗ nào!
…
Không nỡ.
Cuối cùng, Cảnh Phạm vẫn nhặt áo khoác trong thùng rác.
Xếp xong, bỏ vào tủ tạm thời thu nhận quần áo trong phòng thay đồ.
Sợ trễ nãi công việc mọi người, cô không dám ở lâu trong phòng thay đồ. Mặc áo thun thật dài, che mông và một đoạn chân nhỏ liền đi ra ngoài.
Công việc tiếp theo, hơn phân nửa đều là chờ đợi.
Thẳng đến 8 giờ tối mới kết thúc.
Khoảng thời gian này, Cảnh Phạm không gặp Hoắc Cảnh Thành nữa. Thỉnh thoảng thất thần, cô sẽ không nhịn được ngắm nhìn bốn phía, không thấy anh, lại thở phào.
Ở trước mặt người đàn ông kia, e là cô rất khó tạo dáng trước ống kính.
Anh không xuất hiện ngược lại tốt hơn.
Kết thúc công việc, Cảnh Phạm thay quần áo, lúc rời khỏi khách sạn, trời đã tối đen.
Nơi này là hải đảo xa hoa, dịch vụ đều cung cấp cho người có tiền. Xe ra vào đều là xe sang trọng cao cấp, muốn bắt taxi phải đi một đoạn rất xa.
Cảnh Phạm mượn ánh đèn mờ tối trên đảo đi ra ngoài.
“Tin…Tin…”
Đột nhiên, tiếng còi xe vang lên phía sau. Tia sáng chiếu tới.
Cảnh Phạm theo bản năng dừng bước.
Một chiếc Audi Q7 màu đen chậm rãi dừng lại bên người cô, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt bánh nướng của Lý Thành chậm rãi xuất hiện trong mắt Cảnh Phạm.
“Sao đại mỹ nữ ở bên ngoài một mình, không có xe?”
Đối phương nói năng tùy tiện, Cảnh Phạm có lòng đề phòng, nhưng trên mặt vẫn cười chúm chím: “Chào đạo diễn.”
“Tư chất cô không tệ. Tôi thấy cô mặc dù là diễn viên, nhưng đứng chung một chỗ với đám người mẫu kia, khí chất không kém chút nào.”
“Cảm ơn. Là đạo diễn dẫn dắt tốt.” Thiên xuyên vạn xuyên nịnh bợ không xuyên*.
(*) Hình dung nịnh bợ uy lực lớn, nhưng trên mặt chữ, vẫn không có tác dụng.
Lý Thành quả nhiên bị câu nói của cô chọc rất vui: “Lên xe đi, tôi chở cô đi ra ngoài. Sẵn tiện tối nay tôi và cô trò chuyện về chuyện quay phim, nói không chừng sau này chúng ta còn hợp tác rất nhiều.”
Câu nói cuối cùng, bất luận là giọng nói hay ánh mắt của Lý Thành đều tràn đầy ám chỉ thô bỉ.
Trên khuôn mặt to tròn tích tụ nụ cười, khiến Cảnh Phạm khó mà chịu đựng.
“Cảm ơn đạo diễn, không cần phiền toái như vậy, tôi đã kêu xe.” Cảnh Phạm mỉm cười: “Đạo diễn, hẹn gặp lại, tôi đi trước.”
Cô nói xong, ung dung đi tới trước, nhưng nội tâm đang đánh trống*.
(*) Ý chỉ bồn chồn, lo lắng.
A di đà phật!
Mình ngàn vạn lần đừng bị tên háo sắc này để mắt tới!
Tiếc rằng lời cầu nguyện này, trời cao hiển nhiên không nghe thấy. Lý Thành bước xuống xe, ôm ngang cô từ phía sau.
Cảnh Phạm kinh ngạc, mi tâm sợ hãi, sắc mặt đại biến: “Anh làm gì đó?”
“Hạ Xuân Cương nói cô giả đứng đắn, hôm nay nhìn cô, anh ta nói không sai! Mặc đồ lót vào thì lẳng lơ như vậy, bây giờ cô còn giả bộ đứng đắn gì?”
Cảnh Phạm lạnh mặt: “Buông tay! Tôi không có hứng thú với quy tắc ngầm kia của các người!”
Lý Thành đè Cảnh Phạm lên thân xe, tựa như không nghe thấy lời cô: “Trong giới này, phụ nữ qua tay cô, có nhiều người không muốn bị quy tắc ngầm. Kết quả thế nào? Cuối cùng vì một cảnh, không phải đều ngoan ngoãn cầu xin tôi sao?”
Loại đạo diễn này chính là ung thư trong giới này!
Cảnh Phạm hé môi muốn mắng anh ta, hai tia sáng cực mạnh chiếu từ xa đến gần.
Cảnh Phạm bị chói mắt, theo bản năng nheo mắt lại.