Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Hôm nay là sinh nhật em, xem như quà sinh nhật tôi tặng em.” Anh mặt đầy miễn cưỡng.
Rung động trong lòng Cảnh Phạm nhất thời bị đánh tan.
Quà sinh nhật gì? Cái này là chính tay cô xuống bếp nấu!
Ăn được một nửa, điện thoại Hoắc Cảnh Thành reo. Màn hình léo lên hai chữ ‘Dung Kỳ’. Anh ý vị sâu xa liếc nhìn Cảnh Phạm, mới tiếp. Cảnh Phạm bị anh nhìn, không hiểu gì, cũng không khỏi nhìn anh lâu thêm.
“Có chuyện gì?” Hoắc Cảnh Thành vừa ăn vừa hỏi, có chút lười biếng tùy ý.
“Cậu ký hợp đồng chưa?” Dung Kỳ ở bên kia hỏi.
“Hợp đồng gì?” Anh giả bộ hồ đồ lần nữa.
“Lão Hoắc, cậu bớt giả bộ hồ đồ đi! Mau ký hủy hợp đồng của cậu và Cảnh Phạm cho tôi. Bên tôi đã làm xong hợp đồng, sẽ chờ cô ấy lấy lại tự do.”
“Không rảnh.”
“Ký tên tốn mấy phút của cậu? Thành thật mà nói, có phải cậu hối hận không?”
“Đi ăn sinh nhật, không nói công việc. Tôi cúp đây.” Anh nói xong, muốn cúp điện thoại.
Đúng như dự đoạn, Dung Kỳ hỏi: “Cậu đi ăn sinh nhật ai?”
Vậy mà nói trừ bạn rất thân thiết, anh tuyệt đối sẽ không tham gia tiệc sinh nhật ai. Nhưng nếu như là bạn rất thân thiết, Dung Kỳ anh cũng sẽ quen biết.
Dung Kỳ hoàn toàn không biết câu hỏi của mình chính là mong muốn của người nào đó.
“Cảnh Phạm.” Anh không lo lắng không suy tư nói ra hai chữ.
“Cảnh Phạm? Cậu đi ăn sinh nhật Phạm Phạm?” Dung Kỳ cao giọng.
Giọng Hoắc Cảnh Thành lập tức căng thẳng: “Phải, thế nào?”
Phạm Phạm, Phạm Phạm, dường như người của toàn thế giới đều kêu cô là Phạm Phạm. Tiểu Chanh Tử kêu thế, ngay cả Dung Kỳ cũng vậy.
“Hai người ở đâu? Tôi tới ngay!” Dung Kỳ vừa nói vừa đi, có thể nghe tiếng chìa khóa ở bên kia.
“Chúng tôi ở nhà cô ấy, chỉ có tôi và cô ấy, bây giờ chuẩn bị cắt bánh sinh nhật. Cậu tới thì có thể chừa lại một miếng nhỏ cho cậu.” Hoắc Cảnh Thành nói đến đây, giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vô cùng tốt bụng hỏi: “Đúng rồi, cậu biết nhà cô ấy ở đâu không?”
“Không biết ah. Bây giờ cậu nhắn địa chỉ cho tôi, tôi lái xe đến.”
“Được.” Hoắc Cảnh Thành đáp rất dứt khoát, cúp điện thoại. Sau đó mở tin nhắn, nhắn cho anh ta một địa chỉ.
Cảnh Phạm nhìn địa chỉ kia, nói: “Anh nhắn sai rồi.”
“Sai rồi?”
“Cái vừa rồi anh nhắn không phải chỗ tôi.”
Hoắc Cảnh Thành tức giận liếc cô: “Hơn nửa đêm, em còn hy vọng cậu ta tới chỗ em sao?”
“…” Cảnh Phạm không nói gì, rất hảo tâm nhắc nhở anh: “Hoắc tổng, anh lừa gạt anh ấy như vậy, ngay cả bạn bè cũng không thể làm. Nếu tôi là Dung Kỳ, tôi sẽ tuyệt giao với anh.”
“Cậu ta công khai đào góc tường nhà tôi, tuyệt giao cũng đến lượt cậu ta.”
“Dù sao anh cũng không hy vọng tôi tiếp tục ở Hoàn Vũ, cho dù tôi qua Dung Thanh, anh cũng không có chút tổn thất nào.”
Hoắc Cảnh Thành nghiêm nghị nhìn cô: “Em muốn đi như vậy?”
Cảnh Phạm yên lặng một hồi, sau đó gật đầu: “… Anh cho tôi đi đi.”
Tay Hoắc Cảnh Thành cầm đũa cứng đờ.
Nếu anh để cô đi, sau này, cơ hội gặp mặt của bọn họ chỉ có thể ít lại càng ít.
Khi Hoắc Cảnh Thành nhận ra mình nghĩ gì, trong lòng càng buồn bực. Anh mím chặt môi mỏng, không nói lời nào.
Điện thoại Hoắc Cảnh Thành lại vang điên cuồng.
“Tôi nhận điện thoại.” Anh đứng lên.
Là Hạ Lễ Ngộ Ngộ gọi tới, thanh âm hơi ngưng trọng: “Lão Hoắc, cậu ở đâu?”
“Tôi đang bận. Sao thế?”
“Thân thể lão gia tử không tốt, được đưa tới chỗ tôi. Bây giờ cậu tới đây đi.”