Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mấy ngày nay, Cảnh Phạm rất bận.
Bắt đầu làm việc chính thức, cô từ chức tại Song rồi chính thức tiến vào đoàn phim.
Trước khi đến phim trường, cô tháo băng gạc trên cổ ra.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên đó vẫn còn lưu một dấu răng nhưng đã nhạt đi nhiều.
Cô cười khổ.
Thời gian sẽ làm vết sẹo phai màu, và phải chăng tình yêu cũng vậy?
Tương lai, sẽ có một ngày, cô sẽ quên được người đó!
Có lẽ là ngày anh kết hôn, cũng có thể cô sẽ chẳng thể chờ đến ngày đó…
Ngón tay cô mơn trớn vết sẹo.
Nghĩ đến việc sẽ có một ngày mình thật sự quên đi người đàn ông kia, trái tim vậy mà lại đau đến thế.
Hóa ra, chân chính yêu một người để rồi khi hạ quyết tâm quên đi, cũng là một loại đau đớn.
Cô đến trường quay.
Bởi vì vai diễn của cô cũng không quá quan trọng, cô chỉ ở lại trường quay một tuần.
Trước khi rời đi, cô đem danh thiếp của mình phân phát cho thành viên của đoàn phim từ đạo diễn, Phó Đạo Diễn, Nhà Sản Xuất cho đến bộ phận ánh sáng.
Hành động đó khiến không ít diễn viên trong đoàn cười nhạo nhưng cô vẫn quyết làm theo ý mình.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể tạo cho mình thêm nhiều cơ hội.
Hôm nay, Cảnh Phạm vừa trò chuyện qua video với Tiểu Chanh tử xong, đang dỗ bé rằng chờ tình trạng của bé tốt hơn một chút liền có thể ra sân bay đón cô, chuông điện thoại di động chợt vang lên.
Màn hình điện thoại hiện lên một dãy số lạ.
Cảnh Phạm không nghĩ nhiều, bắt máy.
“Xin chào.”
“Phạm Phạm, là tôi.” – Giọng Mộ Vãn từ đầu kia điện thoại truyền đến.
Cảnh Phạm hơi kinh ngạc. Cô không nghĩ Mộ Vãn lại gọi cho mình.
Từ trên giường ngồi bật dậy, cô hỏi: “Có chuyện tìm tôi sao?”
“Ừ. Chúng ta có thể nói chuyện một chút không? Tôi đến đón cô.”
Chuông báo động trong lòng Cảnh Phạm mãnh liệt rung lên. Mộ Vãn đột nhiên tìm đến mình, chẳng lẽ là vì đã biết được tâm tư của mình sao?
“Được, tôi nhắn địa chỉ cho cô.” – Suy nghĩ một chút, cô cũng không từ chối.
Cảnh Phạm nhắn địa chỉ cho Mộ Vãn, dọn dẹp sơ nhà cửa, sau đó thay quần áo, trang điểm một chút.
Nhìn một thân quần áo tỉ mỉ lựa chọn trong gương, chính cô cũng thấy có chút buồn cười.
Cô xem Mộ Vãn là tình địch nên mới phải ăn mặc như lúc này thế nhưng kỳ thực, có lẽ Mộ Vãn căn bản không để cô trong mắt.
Bởi vì, cô ngay cả tư cách làm tình địch Mộ Vãn cũng không có a. Người đàn ông kia, chưa bao giờ đối xử với cô có chút khác biệt nào…
Không muốn biến thành trò cười, khi cô chuẩn bị tẩy trang, chuông điện thoại di động lại vang lên, vẫn là Mộ Vãn.
Cô ta đã đến dưới lầu.
Cảnh Phạm đành thôi, xách túi ra ngoài.
Xe Mộ đậu trong tiểu khu nhà cô. Tiểu khu rất đơn sơ, xe mộ lại cực kỳ sang trong, đậu trong khung cảnh thế này hoàn toàn không hợp.
Tài xế xuống x thay Cảnh Phạm mở cửa.
Mộ Vãn cười với cô: “Lên xe đi, chúng ta tìm một chỗ trò chuyện.”
Hôm nay Mộ Vãn vẫn ăn mặc vô cùng trang nhã và phóng khoáng.
Cảnh Phạm cũng không thua kém.
Cô lên xe, hỏi: “Sao cô có số điện thoại của tôi?”
“Tôi bảo Dung Kỳ cho tôi số của cô. Không ngại chứ?”
Cảnh Phạm lắc đầu: “Đương nhiên không. Có điều, không biết cô muốn cùng tôi nói chuyện gì.”
Mộ Vãn không vào thẳng vấn đề, ngược lại chỉ nói: “Cứ đi đến nơi đã. Đến chỗ cần đến, cô đương nhiên sẽ biết.”
Cảnh Phạm không biết chỗ cần đến mà cô ta nói là ở đâu nhưng cũng không hỏi gì nữa.
Hai người, cứ như vậy yên lặng ngồi trên xe. Mộ Vãn không nói gì, Cảnh Phạm cũng không chủ động mở lời.
Mãi đến khi xe càng chạy càng xa khỏi trung tâm thành phố, tiến vào vùng ngoại thành, Cảnh Phạm mới phát giác có gì đó không đúng.