Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Sao trông người này quen mắt vậy chứ?” Có người mở miệng.
“Đây không phải là Hoắc Tranh – Hoắc tổng đây sao? Sao cô lại đến đây chứ?” Có người đứng dậy chào đón.
Rốt cuộc Quản Huyền Minh cũng ngước mắt lên nhìn: “Qua đây ngồi!”
Chỉ ba chữ đơn giản nhưng lại chẳng có chút nhiệt độ nào. Hoắc Tranh lại dường như không hề để ý, rất tự nhiên đến chào hỏi mọi người, ngoan ngoãn đến bên cạnh Quản Huyền Minh ngồi xuống.
Sự xuất hiện của cô lại khiến ba người phụ nữ kia lép vế hơn rất nhiều.
Bốn người đàn ông lại tiếp tục.
Có người cười: “Quản tổng, hôm nay muốn chơi lớn, hôm nay anh dẫn Hoắc tổng đến, chẳng lẽ có đùa với chúng tôi à?”
“Anh thấy lúc nào tôi không chơi nổi chứ?” Quản Huyền Minh quét mắt nhìn Hoắc Tranh: “Cô thấy sao?”
“Chơi cái gì?” Hoắc Tranh hỏi.
Mấy người đàn ông đều không đáp, chẳng qua dáng vẻ cười rất mập mờ. Cô gái bên cạnh mở miệng trước tiên: “Hoắc tổng, hôm nay cô mặc hơi ít!”
Hoắc Tranh liếc mắt nhìn.
Áo sơ mi trắng, quần âu, áo khoác màu xám tro. Đây là bộ đồ công sở co bản, không thiếu cái gì. Nếu có gì, chỉ có thể là do cô mặc áo sơ mi trắng sâu cổ, không quá bảo thủ.
“Hôm nay, chúng ta không chơi ăn tiền. Ai thua một ván thì sẽ cởi một món đồ. So với chúng tôi, không phải Hoắc tổng mặc ít là gì?”
Lúc này Hoắc Tranh mới đánh giá bọn họ. Bên trong ăn mặc rất hấp dẫn, nhưng bên ngoài không chỉ mặc áo khoác của bản thân mà còn mặc áo vest đàn ông.
Hoắc Tranh liếc mắt nhìn Quản Huyền Minh, áo vest của anh để một bên, cô cũng không lấy đến. Chỉ cười khanh khách với những ngươi khác: “Chưa chơi bao giờ nên không có kinh nghiệm. Nhưng chưa chắc Quản tổng đã thua các anh!”
Người đàn ông ngồi bên phải cười ha ha: “Vậy thì phải xem trình độ của Quản tổng rồi!”
Quản Huyền Minh âm thầm liếc nhìn cô một cái, thấy nụ cười chúm chím bên môi cô, ánh mắt anh càng trong veo lạnh lùng.
Tất cả mọi người đều đến đông đủ, chuẩn bị mở bài. Quản Huyền Minh cực kỳ thản nhiên, nhẹ nhàng miết bài mạt chược, không phân cao thấp với Hoắc Tranh nhiều lắm.
Sau đó, Quản Huyền Minh thua hai ván, Hoắc Tranh thản nhiên cởi áo khoác lại cởi giày.
Hoắc Tranh ngồi bên cạnh Quản Huyền Minh, thỉnh thoảng nghiêng người nhìn bài anh. Quản Huyền Minh ngồi ngay ngắn, có thể ngửi được mùi hương trên người cô.
Hơi liếc mắt nhìn, cổ áo khoét sâu, hai khối trắng nón như ẩn như hiện. Xuống chút nữa, anh nhìn thấy bàn chân trần đang giẫm trên thảm của cô, bàn chân trắng nõn như tuyết, xinh đẹp, mềm mại.
Mấy năm này, thời gian rất ưu ái cô khiến cô càng tản mát ra mùi vị nữ nhân.
Quản Huyền Minh im lặng đốt cho mình điếu thuốc, đánh bài cũng không tập trung.
Lại một ván mới, Giang Liễu ngồi đối diện thắng. Đối phương nói: “Quản tổng à, có người đẹp ở bên, anh đợi không kịp nữa rồi sao?”
Quản Huyền Minh không phải ứng.
Đối phương cười vui vẻ: “Giang thượng nở hoa. Đến lượt mấy người cởi rồi!”
Quản Huyền Minh cau mày, hít một hơi thuốc.
Nữ nhân bên cạnh rất sảng khoái. Không có chút thẹn thùng, càng chẳng có nghĩa gì. Mấy người tập trung cực kỳ hứng thú nhìn Hoắc Tranh, có chút mong đợi lại có chút tò mò.
Hoắc Tranh không phải là loại phụ nữ mà những người đàn ba kia có thể so sánh với cô. Cái này là điều đáng mong đợi.
Không phải Hoắc Tranh không nhận ra suy nghĩ của mấy những tên đàn ông kia. Nhưng cô càng muốn biết thái độ của Quản Huyền Minh. Cô cũng không làm quá kiểu cách, ngón tay đặt lên khuy áo.
Quản Huyền Minh ngồi bên cạnh vẫn không hề lên tiếng, mặc cho cô cởi áo.