Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cháu nhìn xem! Cháu nhìn xem người đàn bà này! Ông đã nói cô ta có cái thứ gì tốt chứ!” Lão gia tử cầm xấp hình ném cho cháu trai: “Cháu mở to mắt ra mà xem!”
Chỉ có mấy tấm hình chụp từ xa, nhưng mà có thể nhìn rõ hai người bên trong hình.
Dung Kỳ cùng Cảnh Phạm —— hai bóng dáng này anh có thẻ nhận ra.
Hơn nữa, hai người bọn họ cùng nhau đi vào khách sạn, cùng nhau thuê phòng còn cùng nhau cầm thẻ lên lầu.
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành buộc chặt, anh im lặng rất lâu, sau đó mới nói với lão gia tử: “Ông không nên để cho người khác theo dõi cô ấy.”
“Ông theo dõi cô ta? Ông còn chưa rảnh rỗi như vậy.” Lão gia tử hừ một tiếng: “Nhưng mà nhìn thì vô tình mà còn chụp được ảnh như thế, nếu theo dõi cô ta thật còn không biết khơi ra bao nhiêu chuyện xấu xa đâu.”
Hoắc Cảnh Thành tận lực khắc chế đưa điện thoại đặt ở đầu giường: “Cháu sẽ gọi hỏi rõ ràng, nhưng mà ông có thành kiến với cô áy, cô ấy không phải không chịu nổi như ông nghĩ đâu.”
Trước kia có lẽ lời này của ông nội anh sẽ tin tưởng, chuyệ năm năm trước đối với Hoắc gia mà nói là một thương tổn không thể xóa nhòa. Trong nhận thức của anh, người đàn bà Cảnh Phạm này thật đáng giận.
Nhưng mà càng lại gần cô, cùng cô ở chung, cô cho anh cảm giác càng không giống.
Chỉ là hiện tại cô và Dung Kỳ là có chuyện gì xảy ra?
“Cô ta không chịu nổi bao nhiêu không phải một mình không nghĩ, mọi người đều rõ rang như ban ngày, chỉ có hiện tại cháu mới nguyện ý nói chuyện giúp cô ta mà thôi.”
“Ông nghỉ ngơi cho tốt đi, cháu ra ngoài một chút.” Hoắc Cảnh Thành không để ý ông cụ còn nói gì mà xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Hành lang dài ở bệnh viện rất yên tĩnh. Anh đứng đó, trong lòng trước sau không bình tĩnh nổi, có gì đó cuồn cuộn trong lòng làm anh khó chịu.
Anh cầm di động ra, ấn số.
Bên kia, Cảnh Phạm đang ở dưới lầu khách sạn chọn một chiếc áo sơ mi bình thường màu trắng cho Dung Kỳ, điện thoại vang lên, màn hình nhấp nháy dãy dố làm cô có chút hoảng hốt.
Cô ngẩn người nhìn, hốc mắt chua xót.
“Tiểu thư có muốn mua không?” Người phục vụ thấy cô đứng lâu không nhúc nhích mới mở miệng hỏi.
Cô hoàn hồn đặt áo lên quầy, gật đầu: “Thanh toán đi.”
Áo sơmi rất bình thường, giá cả không cao, Cảnh Phạm quẹt thẻ xong mới bắt máy.
“Em ở đâu?” anh đè thấp âm thanh, có chút ủ dột.
Cảnh Phạm hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi muốn gặp em.” Bốn chữ, không cho phép cự tuyệt, dừng một chút anh mới nói tiếp: Ngay lúc này.”
“Tôi cũng muốn gặp anh, hiện tại chúng ta gặp nhau ở đâu?”
“Nhà tôi.’ Hoắc Cảnh Thành dừng một chút lại nói: “Hiện tại tới đi.”
“Được.” Cảnh Phạm gật đầu.
Dường như Hoắc Cảnh Thành còn muốn nói gì đó nhưng mà lại thôi sau đó tắt máy.
Anh đứng trên hành lang dài yên tĩnh, một tay chống cửa sổ, năm ngón tay nắm chặt sau đó buông ra lại nắm chặt.
Sau đó anh mới rời khỏi bệnh viện.
Xe lái rất nhanh, chạy vun vút trên đường cao tốc. Anh nhớ rõ cô đã từng nói, cô có người trong lòng, đương nhiên không thể nào là Dung Kỳ được. Anh tin tưởng lời này của cô, chỉ là nhất thời anh không tìm được lý do thích hợp để hai người kia cần thiết phải vào khách sạn.
Càng không thể nghĩ được thì trong lòng càng nôn nóng.
Hiện tại điều duy nhất anh muốn làm nhất là trực tiếp đứng trước mặt cô hỏi cho rõ. Anh một một lý do hợp lý có thể thuyết phục được anh.
Hoắc Cảnh Thành lái xe càng nhanh, anh khiếp sợ phát hiện thế mà càng ngày anh càng để ý cô và người đàn ông khác. Lúc bên cạnh cô xuất hiện người đàn ông khác, anh sẽ lo lắng, bất an. Bởi vì bất kì người đàn ông nào cho dù là Dung Kỳ đều có thể quang minh chính đại ở bên cạnh cô, chỉ có anh là không thể.&