Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Cảnh Thành nghe thấy hai chữ kia gần như không cần nghĩ đã từ chối: “Cô ấy không được!”
Hạ Lễ Ngộ xì một tiếng: “Anh thế này cũng không được, thế kia cũng không xong. Vậy anh muốn thế nào a? Vậy anh cứ nhớ thương Cảnh Phạm, mọi người bị cũng đành chịu vậy, anh còn gây sức ép cái gì?”
Lời Hạ Lễ Ngộ dường như kích thích anh. Khuôn mặt anh cứng đờ: “Tôi sẽ không nhớ thương cô ta!”
“Được rồi, nếu anh không thích Mộ Vãn, em có thể giới thiệu cho anh mấy người. Để xem anh thích ai thì anh theo đuổi người đó.”
Hoắc Cảnh Thành không nói gì nữa, ánh mắt anh nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng cúp máy.
——————
Hôm sau.
Cảnh Phạm đến phim trường.
Đoàn làm phim vẫn náo nhiệt như trước. Lần này cô diễn vai nữ 4. Phần diễn tăng lên, cô vẫn nghiêm túc chăm chú như cũ, cố gắng không nghĩ đến mấy chuyện tình cảm linh tinh nữa.
Kinh nghiệm của cô đa phần là diễn trên sân khấu của trường, hơn nữa nghệ thuật ở biểu diễn của Trung Quốc và Phương Tây khác nhau rất nhiều, chuyên ngành của Cảnh Phạm tuy qua, nhưng kinh nghiệm biểu diễn trong các chương trình truyền hình trong nước vẫn chưa có nhiều, cho nên khi diễn, cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng dám lơ là.
Lúc chưa đến phần diễn của mình, tìm bàn ghế ngồi trong góc đọc phần kịch bản của mình.
Lúc đạo diễn tự mình chỉ dạy cho diễn viên, cô tựa như cây cột đứng bên cạnh cẩn thận nghe. Nghe xong liền yên lặng ghi nhớ trong lòng. Tuy là ít nói chuyện nhưng học hỏi được không ít. Dáng vẻ chăm chỉ đó của cô cũng khiến đạo diễn chú ý.
Sau đó, lúc khác cô tới xem, đạo diễn còn bảo người ta chuẩn bị ghế cho cô ngồi bên cạnh xem. Cảnh Phạm được ưu ái mà kinh sợ, càng cố gắng hơn, diễn cũng càng nhập tâm.
Bên kia.
Hạ Lễ Ngộ bị Hoắc Cảnh Thành khiến đau đầu không thôi.
“Đại thiếu gia, Hoắc tổ tông, anh bị sao vậy? Bao nhiêu cô như thế anh đều chướng mắt? Các cô ấy người nào cũng không kém ngôi sao trong công ty anh mà?”
Hạ Lễ Ngộ ngồi trên sân golf oán hận người ngồi cạnh.
Hoắc Cảnh Thành tức giận: “Thẩm mỹ thưởng thức của cậu có vấn đề à? Bọn họ đẹp ở chỗ này?”
“Ặc, đây!” Hạ Lễ Ngộ show ảnh chụp trong di động lên: “Dáng người cao gầy, làn da kiện mỹ, bộ dạng đoan trang. Không có tật xấu nào.”
“Cao thì để làm gì, cứ như cây gậy trúc ấy.”
“… Cây gậy trúc?!” Hạ Lễ Ngộ không nói gì. Người ta lớn lên rõ ràng là mỹ nữ, làm gì đắc tội anh?
“Đây. Dáng người tiêu chuẩn, 165cm. Dáng người cân xứng, da trắng mặt xinh.”
“Nhìn thiếu sức sống. Anh đây đã là một ma ốm, chẳng lẽ cậu còn muốn tìm cho tôi một người giống vậy à?”
“… Người ta gọi cái này là ôn nhu, anh biết cái gì!” Hạ Lễ Ngộ chịu đựng, lại chọn: “Lần này thì anh không nói được gì nữa nhé. Tuổi trẻ tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn hoạt bát. Mặt búp bê, cười lên còn có hai lúm đồng tiền. Quả thực là hoàn mỹ!”
Hoắc Cảnh Thành liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Tôi không thích trẻ con.”
Hạ Lễ Ngộ gập máy lại: “Được rồi, xem như em đã nhìn ra, anh cố tình trêu chọc em đúng không. Anh yêu ai thích ai thì kệ anh, em không phụng bồi.”
Anh chính là bác sĩ chữa trị chính, ngoài làm bảo mẫu còn phải làm bà nguyệt nữa. Tính cái gì?
Hoắc Cảnh Thành không để ý đến cậu nữa, lấy gậy golf đi ra ngoài. Lúc này, Lục Kiến Minh từ xa chạy tới: “Hoắc tổng, Quản tổng và đại tiểu thư gần đây không gặp nhau nhưng lại thường xuyên qua lại với Cảnh gia. Tập đoàn Cảnh thị hiện tại đã coi anh ta như cọng rơm cứu mạng.”
Động tác vung gậy của Hoắc Cảnh Thành dừng một chút: “Vậy Cảnh gia bọn họ đã giữ chặt cọng rơm cứu mạng này chưa?”