Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đôi mắt của Cảnh Phạm đang bị lớp sương mù che phủ, bây giờ, cô cảm thấy người này rất đáng hận.
Anh không biết cô đã phải cố gắng như thế nào mới có thể lưu lại chút tôn nghiêm sau cùng cho mình, cố gắng không để cho mình dây dưa quá mức khó coi ở trước mặt anh. Nhưng mà, hôm nay anh lại muốn cô phải tự tay đập nát chút kiêu ngạo cuối cùng của mình.
Cảnh Phạm muốn đẩy tay của người đàn ông trước mặt ra, không muốn để anh thấy nước mắt trên mặt mình càng ngày càng nhiều thêm nữa.
Nhưng mà, lúc cô đang giơ tay lên, ngón cái của anh lại khẽ vuốt ve nước mắt trên mặt cô.
Ánh mắt thâm thúy. Xen lẫn rất nhiều tình cảm phức tạp.
Động tác, cũng tràn đầy dịu dàng.
Đó là dịu dàng đi!
Thậm chí, có thêm mấy phần ấm áp.
Lòng hồ trong lòng Cảnh Phạm đang không ngừng gợn sóng, nhưng cô lại sợ mình nghĩ bậy.
Cô cảm thấy vô cùng mất mặt hất tay anh ra, qua loa lau sạch nước mắt trên mặt mình.
Xe, khởi động lần nữa.
Cô lại quay mặt sang nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy vẻ mặt của anh lúc này lại mang mấy phần sáng lạng hiếm có. Như nhận ra Cảnh Phạm đang nhìn mình, anh mở miệng nói: “Nếu là không thoải mái thì nhắm mắt ngủ đi.”
Cảnh Phạm đang rất mệt mỏi, buổi sáng đã ói rất nhiều lần, lại ở trong bệnh viện dày vò lâu như vậy, bây giờ cô cảm thấy rất khó chịu, liền nhắm hai mắt ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô chỉ nhẹ giọng nói: “Đưa tôi đến Cảnh gia là được.”
——
Hoắc Cảnh Thành lái xe thẳng vào nhà để xe tối tăm của biệt thự. Bên ngoài, chiếu vào một tầng ánh sáng, bao phủ lấy buồng xe.
Sau khi đỗ xe xong, anh quay mặt sang, chỉ thấy người phụ nữ đang ngồi ở ghế phụ ngủ rất say.
Cô ngủ an ổn như vậy. Trong buồng xe, anh có thể nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của cô.
Có vẻ như có tác dụng trấn an cực mạnh, anh ngồi ở đó, lẳng lặng nghe tiếng hô hấp đều đều của cô, cảm thấy trái tim xao động của mình dần an tĩnh hơn rất nhiều.
Anh nghiêng người, cẩn thận tháo đai an toàn trên người cô xuống.
Dường như cảm thấy không còn trói buộc nữa, cô thoải mái hơn chút. Môi đỏ mọng khẽ mở, nhẹ nhàng thở ra tiếng, giai điệu ngâm nga đó giống như tiếng gừ gừ của chú mèo nhỏ, anh nghe mà chỉ cảm thấy xương tủy cũng tê dại theo.
Cô lại đổi một tư thế ngủ thoải mái hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía anh, để anh có thể mượn ánh sáng bên ngoài nhìn kỹ lấy mặt của cô hơn.
Mới ngắn ngủi mấy ngày không gặp, trong thoáng chốc anh như cảm thấy đã xa cách rất lâu rất lâu rồi…
Cô đúng là đã gầy đi.
Vành mắt còn có quầng đen.
Nhớ tới những lời cô nói lúc mất khống chế vừa nãy, khóe môi của anh lại cong lên, không kiềm chế được mà đưa tay ra lau nước mắt còn vương lại trên khuôn mặt của cô.
Có vẻ như, khoảng thời gian này, người bị tra tấn không chỉ có mình anh.
Dường như nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, khiến cô cảm thấy thoải mái lại an ổn hơn. Cô vô thức cọ cọ mặt vào lòng bàn tay anh.
Động tác nho nhỏ đó, tràn đầy quyến luyến và lệ thuộc vào. Hoắc Cảnh Thành ngẩn ra, hồ nước trong lòng anh như bị cái gì đó lay động, nổi lên từng đợt gợn sóng, mãi mà không lắng xuống được.
Ánh mắt ngắm nhìn cô, càng trở nên thâm thúy.
Người phụ nữ này, rõ ràng là cô chẳng làm gì, nhưng cũng đã khiến tâm hồn anh rạo rực, không cách nào tự kiềm chế được.
Rốt cuộc là cô có bao nhiêu ma lực?
Hoắc Cảnh Thành dò xét cô, ngắm nhìn cô, thời gian vội vã trôi qua từ lúc nào anh cũng không biết.
Tới khi tiếng chuông điện thoại di động vang lên, anh mới đột nhiên hoàn hồn. Kinh ngạc. không ngờ mình lại nhàm chán đến nỗi ở trong xe nhìn chằm chằm vào cô cả nửa giờ rồi.
Nói ra thì cũng thật là buồn cười!
Sợ quấy rầy đến cô, anh chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng. Trên màn hình hiện ra số điện thoại của Lục Kiến Minh, anh cầm lấy điện thoại di động, đẩy cửa xe ra đi xuống.
Lục Kiến Minh nói: “Hoắc tổng, mọi người đang đợi ngươi họp.”
Anh nhìn về phía người phụ nữ trong xe: “Bảo bọn họ đợi thêm lát nữa. Bây giờ tôi sẽ tới.”
Lục Kiến Minh đáp lại: “Vâng.”
Lúc đang muốn cúp điện thoại, Hoắc Cảnh Thành đột nhiên nhớ tới cái gì…