Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghĩ đến đây, lòng cô có chút hỗn loạn lại dần bình ổn lại. Lấy máy sấy tóc cắm vào đầu giường, cô bắt đầu chuyên tâm sấy tóc cho bé. Suy nghĩ một chút, cô vẫn dặn dò bé: “Chanh Chanh, lỡ sau này con có nhận điện thoại của dì mà gặp chú Hoắc kia thì đừng cùng anh ấy nói chuyện nữa nhé. Vả lại… “
Cô thoáng ngừng lại, trịnh trọng căn dặn: “Vĩnh viễn cũng đừng để anh ấy biết quan hệ của hai chúng ta nhé.”
Tiểu Chanh Tử mắt to loạn chuyển. Xem ra, chú Hoắc chính là người dì tiểu Cảnh thích! Vậy… có phải cũng là ba bé không?
“Tiểu Chanh Tử?” – Thấy bé con không nói lời nào, Cảnh Phạm đành gọi tên bé.
Tiểu Chanh Tử hoàn hồn, nhoẻn miệng cười, ôm chăn đứng dậy: “Vậy cũng được, con sẽ cố hết sức làm theo lời dì. Có điều, dì, nếu dì muốn cùng chú Hoắc yêu nhau, con ủng hộ dì nha!”
Cảnh Phạm cay đắng nở nụ cười, xoa mái tóc mềm mại của bé: “Dì và anh ấy mãi mãi cũng không thể.”
“Tại sao vậy?”
“…Chuyện người lớn con không hiểu đâu.”
Tiểu Chanh Tử hơi ủ rũ, cúi đầu. Thật sự là cha bé sao? Thế nhưng, nếu quả thật là cha bé, tại sao không thể sống bên dì?
Thế giới của người lớn, quả nhiên thật phức tạp nha!
Bé con rất phiền muộn, nghĩ đi nghĩ lại, liền nằm nhoài lên vai Cảnh Phạm vù vù thiếp đi.
Nhìn bé con say ngủ trong lồng ngực, nghe tiếng hít thở đều đều của bé, Cảnh Phạm trong lòng khó nén xao động.
Có lẽ là vì huyết thống, cuộc gọi của Tiểu Chanh Tử mới có thể không khéo bị anh nhận được.
Các đường nét trên mặt Tiểu Chanh Tử không giống anh nhưng ở một góc độ hoặc một biểu hiện nào đó lại cực kỳ giống.
Nếu để Hoắc Cảnh Thành biết ở một góc thế giới này, có một đứa trẻ thuộc về anh tồn tại, vẻ mặt anh lúc đó sẽ như thế nào? Tâm tình sẽ cảm thấy ra sao?
Cảnh Phạm rất khó tưởng tượng. Thế nhưng, cô biết, bí mật này, vĩnh viễn chỉ có thể là bí mật.
Cô cúi đầu, hổ thẹn hôn lên trán bé. Tiểu Chanh Tử mơ hồ lầm bầm một tiếng, hai tay nũng nịu vòng lấy cổ cô: “Dì, con cũng không muốn đi nữa…”
Cô chua xót gật đầu: “Được, vậy thì không đi nữa.”
“Tiểu Chanh Tử thổi cho dì nha, thổi thổi mặt liền hết đau…” – Bé con phồng miệng, mặt trợn tròn thổi lên má cô.
Cảnh Phạm trong lòng vừa cảm động vừa vui mừng. Cô ôm bé con chui vào trong chăn, trên mặt tựa hồ không còn đau nữa.
Nhắm mắt lại, cô ôm bé con rơi vào giấc ngủ. Tâm tư, lại suy nghĩ mãi.
Đã trễ thế này, không biết anh đã an toàn đến bệnh viện chưa. Lỡ như trên đường, bệnh tình phát tác thì làm sao bây giờ?
Cô không có cách nào không lo lắng cho anh.
– —–
Hai ngày sau, Cảnh Phạm cũng không gặp lại Hoắc Cảnh Thành.
Cô đưa bé con cho Vân thẩm. Ban ngày, cô đến đoàn phim tối lại chạy về chăm Tiểu Chanh Tử. Cuộc sống cứ thế trôi qua vô cùng bình yên.
Ngày quay cuối cùng của “Hoàn Vũ” hoàn thành viên mãn. Ngày hôm sau, Cảnh Phạm rời giường từ rất sớm bởi hôm nay cô chính thức kết thúc hợp đồng với Hoàn Vũ.
“Dì, sinh nhật vui vẻ!” – Rửa mặt xong, vừa từ phòng rửa tay đi ra, Tiểu Chanh Tử đã từ trên giường ngồi dậy.
Bé con mặc áo ngủ Pikachu, tóc tai được rối bời như ổ gà con, trông cực kỳ đáng yêu.
“Cảm ơn bảo bối.” – Cảnh Phạm ôm bé vào phòng rửa tay.
“Dì, hôm nay sinh nhật là sinh nhật mà dì cũng phải đi công tác sao?” – Bé con đạp ghế nhỏ đứng trước gương vừa đánh răng, vừa hàm hồ hỏi.
“Không phải công tác. Dì hôm nay là đi đại diện cho sếp.” – Cảnh Phạm đứng phía sau bện tóc cho bé.
“Nha.” – Tiểu Chanh Tử nghe không hiểu đại diện cho sếp nghĩa là gì, có điều…”Con cũng muốn đi với dì!”