“Không cần đi? Em ngủ thấy tốt mà, đã nằm mấy năm rồi.”
Anh chỉ nói: “Anh ngủ không tốt.”
Nói xong câu này không nói gì nữa, chỉ xiết chặt tay, ôm cô vào lòng càng chặt, hô hấp toàn bộ dừng trên đỉnh đầu cô.
Cô cong môi cười cười, hơi thở ấm áp kia khiến cô cảm thấy yên tâm lại quyến luyến.
Hôm sau.
Cảnh Phạm tỉnh lại trước, anh bên cạnh còn ngủ.
Anh thực sự ngủ không quen nệm, mãi đến mấy giờ sáng anh mới ngủ. Lúc này Cảnh Phạm không nỡ gọi anh dậy, chỉ lặng yên đứng dậy đi làm bữa sáng.
Di động của anh đặt trên bàn trà rung lên, Cảnh Phạm liếc qua màn hình, nhìn thấy là điện thoại của Lục Kiến Minh, chuyển sang chế độ im lặng, lại cầm di động của mình gọi tới.
“Cảnh tiểu thư?” Lục Kiến Minh bất ngờ.
“Hoắc tổng hiện đang ở chỗ tôi, nếu cậu muốn đón anh ấy thì tới chỗ tôi.” Cảnh Phạm nghĩ nghĩ, lại nói: “Anh ấy cần một bộ quần áo.”
“Được. Tôi đến ngay.”
Treo điện thoại, Lục Kiến Minh không phải không cảm khái. Hai người kia xem ra là đã thành đôi! Xem như đã ở chung đi? Nhưng Mộ Vãn có vẻ hơi đáng thương một chút.
Nhưng tình yêu không phải là như thế sao? Tình đơn phương vĩnh viễn đều là người ngoài cuộc.
Cảnh Phạm xuống bếp làm bữa sáng, pha sữa, lại nướng vài miếng bánh mì, quết bơ.
Nghe trong phòng ngủ có tiếng động, thăm dò nhìn qua đã thấy người nọ tỉnh dậy, vào phòng tắm tắm rửa.
Rất nhanh, anh bọc khăn tắm từ trong phòng đi ra.
Cảnh Phạm vừa lúc bưng bánh mì đi ra, ánh mắt dừng trên người anh, không chuyển đi được.
Người này dáng rất đẹp. Thân hình tam giác ngược, dưới khăn tắm là đôi chân thon dài thẳng tắp, gợi cảm muốn chết.
Hoắc Cảnh Thành lau tóc, chú ý tới ánh mắt của cô, vừa lòng nhếch môi: “Ánh mắt của em cứ như muốn nuốt sống anh vậy.”
“…” Mặt Cảnh Phạm nóng bừng, vội vàng dời tầm mắt, vội ho một tiếng: “Người anh cao lớn như vậy, em nuốt không nổi.”
Hoắc Cảnh Thành như cười như không, ý vị sâu xa nhìn cô một cái, tiến đến bên tai cô, thấp giọng hỏi: “Chỗ nào to đến mức em không nuốt được?”
“…” Cảnh Phạm hiểu ý của anh, tay run lên, bên tai nóng như bốc lửa. Quay đầu lườm anh: “Lưu manh!”
Hoắc Cảnh Thành ý cười càng sâu, con ngươi giống mặt hồ khẽ gợn sóng, cực kỳ mê người: “Lần sau cho em thử.”
Chân Cảnh Phạm mềm nhũn.
Hóa ra người này cũng chẳng đứng đắn chút nào!
Cô đỏ mặt đẩy anh ra, giả vờ căm tức: “Anh đừng khoác khăn tắm ở nhà đi tới đi lui, giờ trời lạnh, anh như vậy sẽ cảm mạo.”
“Nơi này không có quần áo của anh.” Hoắc Cảnh Thành cảm thấy anh cần phải mang vài bộ tới chỗ cô.
Cảnh Phạm từ trên sô pha cầm thảm mỏng khoác lên người anh: “Lát nữa Lục trợ lý sẽ mang quần áo tới đây. Anh tạm thời như vậy đã.”
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy mình bị quấn thành một cái bọc, có chút buồn cười.
Người này quả thực coi anh thành đứa trẻ ba tuổi.
Nhưng anh vậy mà lại cảm thấy cảm giác này cũng không tệ lắm.
“Bọc như vậy, chỉ sợ anh không có cách nào ăn sáng được.”
Cảnh Phạm lấy bánh mì nhét vào miệng anh: “Ăn như vậy đi. Không được tháo thảm ra.”
Hoắc Cảnh Thành cảm thấy mình chỉ sợ xong rồi.
Loại ngữ khí mệnh lệnh này, anh chẳng những không thấy giận, lại còn không hiểu sao cảm thấy hưởng thụ.
Ho khan một tiếng, ngồi thẳng dậy, nhìn người trước mắt, còn nghiêm túc quan sát xem cô thật ra có năng lực gì khiến anh khác thường như vậy.
Ừm…
Làn da non mịn, ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu…
Xuống chút nữa…
Da thịt mềm mại, chỗ nào hương vị cũng đều tốt cả.