Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lục Kiến Minh đỡ anh lên xe, vội vả gọi cho bệnh viện.
Cảnh Phạm đi theo, cả người ướt nhẹp ngồi vào xe.
“Xuống xe!” Hoắc Cảnh Thành dựa vào lưng ghế, lạnh lùng mở miệng.
“Tôi đi bệnh viện cùng anh.” Trừ phi chắc chắn anh không sao, nếu không, cô không đi đâu!
“Tôi không muốn gặp lại cô.” Thanh âm anh rất yếu ớt: “Kéo cô ta xuống.”
Câu cuối là nói với Lục Kiến Minh.
Vì chuyện vừa rồi, Lục Kiến Minh có thành kiến lớn với Cảnh Phạm. Cũng mặt lạnh: “Cô xuống xe đi, đừng làm chậm trễ thời gian chữa trị của Hoắc tổng.”
“Anh đừng đuổi tôi. Chỉ cần chắc chắn anh ấy không sao, tôi sẽ đi. Nhưng lúc này, tôi phải ở bên anh ấy, không đi đâu.” Cảnh Phạm hai mắt ngấn lệ khẩn cầu nhìn Lục Kiến Minh.
Lòng Lục Kiến Minh mềm nhũn.
Cảnh Phạm như vậy, nhìn giống như đang lo cho Hoắc tổng!
Hoắc Cảnh Thành nhắm hai mắt, nghe cô nức nở khẩn cầu, sóng lòng lưu động. Lửa giận vừa rồi tiêu tán không ít.
Muốn mở mắt ra nhìn cô, nhưng một giây sau, chỉ cảm thấy không thể hô hấp nữa, trước mắt tối sầm…
“Hoắc Cảnh Thành!” Cuối cùng, lọt vào tai là tiếng gọi khàn khàn ầm ĩ của người phụ nữ.
Kinh hoàng.
Bi thương.
Tuyệt vọng.
Người phụ nữ ngu ngốc này, cho là anh dễ chết như vậy sao?
…
Anh bị sốc.
Được đẩy vào phòng cấp cứu.
Cảnh Phạm cả người ướt đẫm ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, chật vật như vừa từ dưới nước bò lên. Nước nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất, cả người bị đông lạnh cũng không biết.
Đoàn người qua lại đều nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Lục Kiến Minh rốt cuộc không nhìn được nữa: “Cô đi về thay quần áo trước đi, chờ Hoắc tổng ra, tôi gọi cho cô, cô tới cũng giống vậy.”
Cảnh Phạm lắc đầu. Nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt.
Cô không đi, nơi nào cũng không.
Lục Kiến Minh thở dài: “Cô như vậy không phải là cách. Khi Hoắc tổng đi ra, cô cũng bị cảm.”
Cảnh Phạm căn bản không nghe vào lời anh ta, thì thầm: “Anh ấy không sao, có đúng không?”
Lục Kiến Minh lập tức gật đầu: “Dĩ nhiên, trước kia Hoắc tổng cũng từng như vậy, nhưng có bác sĩ, mỗi lần đều chuyển nguy thành an.”
Anh ta nói thế để an ủi cô, nhưng Cảnh Phạm nghe vào tai, càng cảm thấy khó chịu.
Mỗi một lần, khi bị bệnh hành hạ, anh vượt qua thế nào?
Tiểu Chanh Tử sẽ đau đến khóc trong ngực cô, vậy còn anh thì sao? Chỉ có thể đau khổ một mình sao?
Nghĩ đến hình ảnh đó, Cảnh Phạm thống khổ vùi mặt vào lòng bàn tay, giấu đi nước mắt lo lắng và không đành lòng của cô.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu rốt cuộc mở ra.
Hà Lễ Ngộ mặc áo blouse đi ra ngoài trước, sắc mặt không tốt lắm.
Cảnh Phạm đứng dậy trước Lục Kiến Minh, xông lên.
“Bác sĩ Hạ, anh ấy thế nào? Đã an toàn chưa? Tỉnh chưa?” Một chuỗi câu hỏi, cô không giấu được lo lắng.
Từ một khắc vào bệnh viện, Hạ Lễ Ngộ liền cảm giác được tình cảm đặc biệt của cô đối với người nào đó.
Anh ta mở miệng trấn an: “Cô yên tâm, cậu ấy tạm thời không nguy hiểm tính mạng.”
“Tạm thời?” Lục Kiến Minh hỏi.
Sắc mặt Hạ Lễ Ngộ hơi ngưng trọng: “So với trước kia, tình hình lần này tệ hơn nhiều. Với tình hình này, cậu ấy tuyệt đối không thể chịu kích thích nào nữa. Một vài thói quen ăn uống hỏng bét, cũng nhất định phải uốn nắn, không thể có bất kỳ sơ sót gì nữa. Nếu không, rất có thể nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào.”
Lòng Cảnh Phạm quặn đau.