Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Giọng nói bà thê lương, khiến người khác cũng chua xót rơi lệ theo: “Cảnh Phạm, sao cô còn có thể xuất hiện trước mặt Cảnh Thành? Cô có biết những chuyện lúc trước cô làm mang tới Hoắc gia tổn thương bao lớn không? Quân Thâm chết trên tay cô… Cô chính là hung thủ giết người!”
Tố cáo như vậy đối với Cảnh Phạm mà nói là một xiềng xích đeo vào cổ cô, đè lên ngực cô, khiến cô căn bản không cách nào hô hấp.
Tầm mắt cô đầy buồn bã nhìn Hoắc Cảnh Thành. Hoắc Cảnh Thành cũng nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
Cảnh Phạm buồn bực mở miệng: “Nếu như tôi nói với các người… Chuyện đó, tôi cũng là người bị hại, các người tin tôi không?”
Cảnh Phạm nói “các người”, nhưng tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Thành, tựa như cô chỉ quan tâm câu trả lời của anh.
Hoắc Cảnh Thành nghe cô nói, vẻ mặt chấn động.
Văn Bái nổi giận: “Bây giờ cô còn vọng tưởng lấy lời buồn cười này đi hù dọa chúng tôi, nếu cô nói cô là người bị hại, vậy đêm đó người đàn ông ở cùng cô là ai?”
Cảnh Phạm cắn môi, quật cường lắc đầu.
Không thể nói!
Văn Bái vô cùng tức giận: “Không dám nói nữa? Sợ chúng tôi tra được người, vạch trần lời nói dối của cô?”
Cảnh Phạm có nỗi khổ khó nói, cô chỉ chua xót nhìn Hoắc Cảnh Thành.
Cô hy vọng anh có thể tin tưởng cô! Chỉ cần anh nguyện ý tin tưởng, dù nghìn người quay lưng với cô, cô cũng có thể thản nhiên chịu đựng.
Hoắc Cảnh Thành trầm mặc hồi lâu, mới từ cổ họng nặng nệ nói nên lời: “Cô yêu anh ta không?”
Cảnh Phạm không ngờ anh sẽ hỏi câu này, không mở miệng, sương mù đã làm ướt hốc mắt.
Nếu tim có thể nói chuyện, tim cô đã sớm reo hò đáp án này mười triệu lần.
Nước mắt kia làm cho vẻ mặt Hoắc Cảnh Thành trầm xuống, trong giọng nói không đè ép được chập chờn. Anh không cam lòng hỏi: “Cho dù đêm đó cô bị hại, nhưng lòng cô vẫn thuộc về anh ta. Nhiều năm qua, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, có phải không?”
“… Phải, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi.” Nước mắt cô càng chảy càng nhiều: “Sau này… cũng sẽ không thay đổi.”
“Ba…” Cảnh Phạm vừa dứt lời, một tiếng vang giòm dã, Văn Bái tát cô.
Cảnh Phạm không phòng bị, bị đánh lảo đảo, lỗ tai ông ông.
Mặt Hoắc Cảnh Thành liền biến sắc, lo lắng nhìn Cảnh Phạm, tiến lên ngăn mẹ lại: “Mẹ, mẹ bình tĩnh đi!”
“Con nói mẹ làm sao bình tĩnh? Cô nghe được cô ta vô sỉ bao nhiêu không! Cô ta đến bây giờ còn dám tuyên bố yêu người đàn ông khác trước mặt chúng ta! Vô sỉ!” Văn Bái nước mắt lã chã, thống khổ như tim bị xé ra: “Mẹ tiếc thay Quân Thâm của chúng ta, cô ta không đáng giá!”
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành lạnh lẽo, anh nhìn Hạ Lễ Ngộ, trầm giọng nói: “Đưa cô ấy về trước đi!”
Anh chỉ Cảnh Phạm.
Hạ Lễ Ngộ gật đầu, nhìn Cảnh Phạm. Cảnh Phạm không nói gì, đi ra ngoài theo anh ta.
Hoắc Cảnh Thành nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt u ám.
Trong đầu vẫn vang câu nói kiên định “cho tới bây giờ vẫn không thay đổi”, “sau này cũng sẽ không thay đổi” của cô.
Yêu sâu đậm bao nhiêu mới có thể khiến cô năm đó làm ra chuyện sai lầm lớn như vậy; lại yêu sâu đậm bao nhiêu mới có thể khiến cô cam nguyện đặt hết năm tháng vô tận sau này lên trên người người đàn ông đã xa cách cô? Hơn nữa, quyết chí thề mãi không thay đổi.
Đột nhiên anh cảm thấy tò mò hơn bất cứ lúc nào, người đàn ông kia rốt cuộc thế nào.
Thậm chí, rất ghen tỵ,