Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cổ trắng như tuyết, vết thương kia, nhìn thấy mà giật mình.
Người phụ nữ này, rốt cuộc có phải phụ nữ hay không, lại có thể nhịn như vậy?
Hôm qua lúc anh cắn, cô không hừ tiếng nào.
Nếu cô khóc cầu xin tha thứ, anh sẽ không cắn mạnh như vậy.
“Nhìn xong chưa?” Cảnh Phạm nhìn dáng vẻ anh cau mày, cho là anh cảm thấy tối qua dễ dàng tha cho mình, tay cảnh giác che vết thương: “Không phải là còn chưa hài lòng, muốn cắn tôi nữa chứ?”
Nhìn dáng vẻ cô trợn mắt hơi hoảng hốt, anh đột nhiên cảm thấy thú vị.
Thì ra cô cũng biết sợ.
Cố ý xụ mặt, hù dọa cô: “Đúng thế, tôi rất hối hận, tối qua không cắn thêm mấy cái. Vết thương kia quá nhẹ.”
Có người ác như vậy sao?
“Anh cắn nữa, động mạch tôi cũng bị anh cắn đứt.” Cảnh Phạm vội vàng kéo vải thưa băng lại.
Hoắc Cảnh Thành nheo mắt nhìn hành động kia, còn có vết thương kia, bỗng nghiêm mặt, xoay người đi tới trước bàn làm việc.
Anh kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái hộp ném về phía cô.
“Đau.” Cô trừng anh. Chẳng lẽ người này muốn đập nát đầu mình? Sao anh cứ hận mình như thế!
“Ai bảo cô vụng về.” Anh mặt đầy chê bai.
Cảnh Phạm căm tức chuẩn bị ném cái hộp lại, nhưng nhìn cẩn thận, đó lại là một hộp thuốc.
Thuốc hạ sốt.
Cảnh Phạm chấn động, không dám tin, hoặc là nói không dám nghĩ lung tung, chỉ sững sờ nhìn anh.
“Tại sao nhìn tôi như vậy?” Anh và cô cách hai thước, anh đứng dựa vào bàn làm việc, ôm ngực: “Cho là tôi mua cho cô?”
“…” Chẳng lẽ không đúng sao?
Anh xuy một tiếng: “Cô thật mộng tưởng.”
Cảnh Phạm lúng túng, chột dạ mở miệng: “Tôi không nghĩ gì hết. Nếu không phải anh mua, vậy thuốc này…”
“Bạn tôi cho cô.”
“Bạn? Dung Kỳ?”
“Ừ,”
Cảnh Phạm gật đầu, thì ra là thế.
Không có ôm hy vọng gì, cũng không có thất vọng. Cô cong môi: “Hoắc tổng, bạn anh dễ thương hơn anh gấp 100 lần.”
“Cô nói gì?” Anh nhướng mày.
“Lời khen không nói lần thứ hai.” Cảnh Phạm cầm hộp thuốc, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Cảnh Thành.” Lúc này, ngoài cửa, một thanh âm bỗng nhiên vang lên.
Là Mộ Vãn.
Cảnh Phạm cứng đờ. Nghĩ đến nụ hôn của Hoắc Cảnh Thành tối qua, không khỏi chột dạ.
Một giây sau, Mộ Vãn đẩy cửa vào.
Cô ta cười với Cảnh Phạm, sau đó nhìn người nào đó ở sau nói: “Nghe trợ lý Trần nói Cảnh Phạm ở trong phòng làm việc của anh, em đoán hai người nói chuyện, em cũng có thể nghe, nên trực tiếp đi vào. Anh sẽ không trách em chứ?”
Trên mặt Hoắc Cảnh Thành không có biểu tình gì, lãnh đạm nói: “Không có.”
Mộ Vãn thản nhiên cười, đi tới kéo tay anh: “Phạm Phạm, hai người đang nói chuyện gì?”
Tầm mắt Cảnh Phạm không khống chế được dừng lại trên tay bọn họ. Ánh mắt tối đi.
Bọn họ thật sự rất xứng đôi.
Cô đứng ở chỗ này, giống như bóng đèn 100W.
Cô nhấp môi: “Chút chuyện công việc. Hai người trò chuyện, tôi đi ra ngoài trước.”
“Được, vậy tôi không tiễn.” Mộ Vãn từ đầu đến cuối đều mỉm cười.
Cảnh Phạm xoay người, không nhìn Hoắc Cảnh Thành thêm lần nào.
Sau lưng truyền tới giọng nói bọn họ nói chuyện…
“Tối qua lúc anh đi khỏi chỗ em đã quá muộn, khẳng định không ngủ ngon đúng không?”
“Khá tốt, ngủ không tệ.”
“Vậy thì tốt. Em lo mãi, nên hôm nay cố ý tới xem.”