Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm lắc đầu: “Không có.”
“Tại sao?”
Động tác lấy gạo của Cảnh Phạm hơi dừng lại, cô không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Thành.
Hoắc Cảnh Thành lập tức hiểu ra, vẻ mặt trở nên u ám.
Hiển nhiên, là vì những chuyện phát sinh năm năm trước.
Cả hai đều thầm hiểu trong lòng.
Anh không nói gì, cũng không hỏi gì nữa, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng kia, Cảnh Phạm hơi cảm thấy đắng chát. Lúc khoảng cách giữa bọn họ rất gần rất gần nhau, dường như sự kiện năm năm trước đều không tồn tại. Nhưng mà, thỉnh thoảng, chỉ cần vừa nhắc tới, đó lại chính là cây gai, khiến anh như nghẹn ở cổ họng, khiến cô khoác lên lớp gông xiềng nặng nề.
Hoắc Cảnh Thành đứng ở trong phòng nhìn xung quanh một vòng. Nhà cũng không lớn, chính xác mà nói là rất nhỏ, nhưng mang đến cảm giác ấm áp và gọn gàng.
Ngoài đồ của cô ra, không có quá nhiều đồ đạc gì dư thừa khác, càng không có dấu vết của người đàn ông khác.
Trên tường treo mấy bức ảnh. Anh đi tới nhìn, đều là ảnh chụp các buổi biểu diễn của cô khi cô đang theo học ở trường nghệ thuật nam California.
Hoắc Cảnh Thành nhìn từng bức ảnh một, lúc đó, có lẽ là cô thực sự rất khổ cực. Thân thể gầy tong teo, dáng vẻ rất mệt mỏi, nhìn không được khỏe khoắn như bây giờ.
Mấy năm qua, Hoắc gia vẫn luôn bị bao phủ ở trong bóng đen, anh đã cho rằng cô sống rất tốt. Nhưng bây giờ nhìn lại, cô ở nước ngoài cũng không tiêu dao như anh nghĩ vậy.
Đáng nhẽ anh nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng mà, nhìn cô lọt thỏm giữa một đám người da trắng càng làm nổi bật thân thể gầy yếu kia của cô, anh lại hơi không đành lòng, hơi cảm thấy đau lòng.
Tầm mắt, từ từ dời qua bên cạnh.
Cô ném túi ở trên chiếc ghế bên cạnh, miệng túi còn chưa đóng lại, một lọ thuốc nho nhỏ lòi ra ngoài miệng túi, đập thẳng vào mắt anh.
Anh cầm lấy lọ thuốc, sau khi nhìn kỹ nhãn mác, lại mở ra. Cả một lọ thuốc đầy, đều là thuốc dùng cho người bị mắc bệnh tim giống như anh uống.
Tại sao chỗ này của cô lại có thể có loại thuốc này? Hơn nữa, tại sao cô lại đặt ở trong túi xách lúc nào cũng mang theo?
Hoắc Cảnh Thành trầm ngâm.
Cảnh Phạm đang xử lý thịt gà, sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Cô không quay đầu lại.
Thích một người là một chuyện rất thần kỳ, ngay cả khi chỉ nghe thấy tiếng bước chân cũng đều sẽ nhận ra người đó.
Cô chỉ nói: “Anh đi xem tiểu Chanh tử đi, con nít ngủ đều thích trở mình, tôi sợ con bé lăn từ trên ghế salon xuống đất.”
“Đây là cái gì?” Hoắc Cảnh Thành ở sau lưng cô mở miệng.
Cảnh Phạm ngẩng đầu nhìn lên. Lúc thấy lọ thuốc kia, trong lòng cô khẽ lộp bộp giật bắn mình, tay nắm cán dao vô ý trượt, lưỡi dao sắc bén khẽ lướt qua đầu ngón trỏ, đầu ngón tay trắng như tuyết ần rỉ máu ra, đầu ngón tay của cô dần nhuộm đỏ màu máu.
Đau.
Cô cau mày, buông dao xuống.
Hoắc Cảnh Thành đi tới: “Sao lại bất cẩn như vậy?”
Mặc dù mang giọng trách cứ, nhưng anh đã nhanh chóng nhét bàn tay của cô xuống dưới vòi nước rửa ráy: “Có băng dính cá nhân không?”
“Có, để tôi đi lấy.” Cảnh Phạm mở tủ trên đỉnh đầu ra, nhón chân lên lấy hòm thuốc xuống.
Hoắc Cảnh Thành xé một chiếc băng dính cá nhân ra, dán vào trên đầu ngón tay của cô. Nhìn động tác của anh, Cảnh Phạm hơi giật mình, cô cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy.
Tầm mắt, lại không kềm hãm được rơi vào trên nửa bên mặt của anh.
Hoắc Cảnh Thành như cảm giác được, anh vừa quay đầu, đã chạm vào ánh mắt chăm chú của cô. Cảnh Phạm xấu hổ, muốn dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng cũng đã không kịp. Anh đột nhiên đưa tay ra nắm láy càm dưới của cô, cố định mặt cô lại.
“Em tránh cái gì?”
“Tôi nào có tránh.” Cảnh Phạm chột dạ, mắt khẽ chớp liên hồi, cô cố tìm một lý do để thoái thác: “Để tôi cất hòm thuốc đi.”
Cô vừa nói, vừa đậy nắp hòm thuốc lại lần nữa.
Hoắc Cảnh Thành giữ chặt lấy tay cô, ngăn trở động tác của cô. Lòng bàn tay của anh nóng bỏng giống như lửa đang cháy vậy, qua lớp da tay của cô, dần đốt cháy các mạch máu trên tay cô.
Cô nghe thấy anh hỏi: “Cái lọ thuốc đó, là chuyện gì vậy?”