Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đôi mi Cảnh Phạm rung động vài lần, ngón tay cũng có chút căng thẳng.
Sau một lúc lâu, cô thấp giọng đáp: “Đúng, chỉ có bé lo lắng.”
Hoắc Cảnh Thành vẻ mặt trầm xuống nhìn gương mặt nghiêng của cô, không hỏi nữa.
Có thể, anh đã quá tham lam.
…………
Buổi họp phụ huynh kéo dài hơn một tiếng mới kết thúc.
Toàn bộ quá trình, Hoắc Cảnh Thành đều ôm bé con. Đến lúc kết thúc, bé con đã nằm nhoài trên vai anh ngủ thiếp đi.
Hai người bọn họ cùng rời khỏi phòng học, có vị phụ huynh trẻ tuổi đi ngang qua bắt chuyện:
“Hoắc tiên sinh, Cảnh tiểu thư, hai người nhìn thật xứng đôi!”
“Hóa ra con hai người đã lớn như vậy! Trước đây trên Weibo nhìn thấy tin tức, tôi đã cảm thấy hai người đặc biệt xứng đôi!”
“Kết hôn mấy năm rồi? Hiện tại mấy ngôi sao màn bạc đều ngầm kết hôn nhỉ!”
“Hai người phải khỏe mạnh! Hiện tại vẫn có rất nhiều fan CP chúc phúc, cầu phúc cho hai người!”
Mọi người anh một câu, tôi một câu khiến Cảnh Phạm quẫn bách không thôi. Mới vừa mở miệng muốn giải thích, người bên cạnh đã đoạt lời: “Cảm ơn. Chúng tôi nhất định sẽ khỏe mạnh.”
Khỏe mạnh?
Giữa bọn họ, còn khỏe mạnh thế nào nữa?
Cảnh Phạm liếc nhìn liền thấy ý cười nhàn nhạt trên gương mặt anh.
Đột nhiên, anh nắm tay cô kéo qua. Cảnh Phạm ngẩn ra, theo bản năng giãy dụa lại bị anh nắm chặt. Anh một tay ôm bé con, một tay nắm tay cô, đi ra khỏi đám người.
Cảnh Phạm có thể cảm giác được tay anh, một mảnh lạnh lẽo.
Cái lạnh kia, khiến cô có chút đau lòng, có chút bận tâm.
Đột nhiên không đành lòng, không rút tay khỏi lòng bàn tay anh nữa.
Anh tựa hồ cảm giác được cô dần dần thả lỏng, khóe môi cong lên, siết chặt tay cô thêm chút nữa.
…………
Đêm đó.
Cảnh Phạm một mình tập yoga trong sảnh, duy trì thân thể.
Bé con chạy sang phòng bên cạnh làm bài tập, Cảnh Phạm lại có chút mất tập trung.
Đêm nay anh vẫn không đến đây ăn cơm tối, sợ rằng lại ăn thức ăn ngoài. Kỳ thực cô không ngại làm thêm một phần cơm thế nhưng cuối cùng lại vẫn không gọi anh đến.
Anh có lẽ lại tùy tiện ăn thứ gì đó rồi.
Gần đây anh gầy nhanh như vậy, chỉ sợ cũng không ăn cơm rồi?
Cảnh Phạm càng nghĩ càng không có tâm tình tập yoga nữa. Cô đứng dậy, đi vào bếp.
Cơm thừa đồ ăn thừa nhiều như vậy lãng phí cũng thật đáng tiếc. Chẳng bằng mang đến cho anh!
Coi như là làm việc thiện đi!
Cảnh Phạm nghĩ vậy, lập tức bới cơm trong nồi ra.
Một bên khác.
Tiểu Chanh tử đang làm bài tập, Hoắc Cảnh Thành ở bên cạnh dạy bé.
Đột nhiên, một tim anh lên cơn co thắt. Anh nhíu mày lại, không chút biến sắc chống tay đứng lên.
“Chú, chú không sao chứ?” – Bé con phát hiện không đúng.
“……Chú không sao, con tiếp tục làm bài tập đi.” – Anh nỗ lực, khắc chế thống khổ, hi vọng không lộ ra trên mặt.
Anh chống bàn, gian nan đứng dậy, ôm ngực, từng bước đi về phía phòng ngủ.
“Chú, chú cảm thấy không khỏe sao?” – Tiểu Chanh tử lập tức để bút xuống, chạy đến cạnh anh.
“……Không có.” – Anh lắc đầu.
“Chú nói dối, con biết chú không thoải mái.” – Tiểu Chanh tử sợ đến độ viền mắt đều đỏ lên – “Con gọi mẹ!”
“Không được!” – Hoắc Cảnh Thành cản bé lại – “Tiểu Chanh tử, không được nói cho mẹ biết!”
Giờ phút này, Cảnh Phạm đang bưng cơm vào, giơ tay vừa định gõ cửa liền nghe tiếng nghẹn ngào của Tiểu Chanh tử – “Tại sao không được nói cho mẹ?”
“Bởi vì…Thân thể chú kỳ thực không tệ như vậy.”
“Thế nhưng, chú nhìn có vẻ rất đau! Chú, con đi tìm mẹ, mẹ có số của chú bác sĩ! Chú bác sĩ đến, chú sẽ khỏe lại thôi!”