Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh nhìn cái gì vậy?” đột nhiên cô ngẩng đầu lên.
Tầm mắt của anh không kịp thu hồi đúng lúc bị cô bắt gặp.
Anh sửng sốt, ánh mắt dao động sau đó cho tay vào túi: “Mặt cô có vết bẩn.”
“Chỗ nào?” Cảnh Phạm giơ tay lau lau.
“Không phải chỗ đó, là nơi này.” Hoắc Cảnh Thành chỉ vị trí trên mặt mình.
Cảnh Phạm chạm không tới ngược lại bàn tay bẩn mò lên làm khuôn mặt giống như con mèo hoa.
Hoắc Cảnh Thành không kiên nhẫn giữ tay cô kéo cô lên.
Không chờ cô phản ứng lại anh liền giơ tay lau vết bẩn cho cô.
Từ má đến khóe môi…
Cuối cùng ngón tay vô tình chạm vào môi cô, chớp mắt như có dòng điện chạy qua, hô hấp của cô căng thẳng, đầu ngón tay anh dừng lại.
Hai người không hẹn mà nhớ tới nụ hôn tối hôm qua.
Hai người nhìn nhau, không khí trở nên có chút ái muội.
Cảnh Phạm chịu không nổi, trái tim như bung khỏi lồng ngực, cô cảm thấy cần phải nói gì đó để phá tan không khí này, nếu không cô sẽ không hít thở nổi mà ngất đi.
Vừa muốn mở miệng thì người đàn ông trước mặt hừ nhẹ một tiếng, mi tâm nhíu lại đầy đau đớn.
“Hoắc Cảnh Thành, anh không sao chứ?” trái tim Cảnh Phạm nhấc lên.
“Tôi đi lấy thuốc.” anh ôm ngực, một tay kia chống tường ra khỏi phòng bếp.
Nhìn bóng lưng kia, Cảnh Phạm lập tức xoay người trở lại.
Hai lần tới nơi này anh đều phát tác bệnh cũ, nhưng mà hai lần đó cách nhau không bao lâu.
Cho nên bệnh của anh đã rất nghiêm trọng rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng Cảnh Phạm nhíu thành một đoàn, cô lưu loát rót nước ra theo.
“Anh ngồi xuống sofa đi, tôi đi lấy thuốc cho anh.”
Hoắc Cảnh Thành không cậy mạnh mà ngồi ngửa người dựa vào ghế sofa.
Cảnh Phạm lên lầu liền chạy vào thư phòng sau đó đi xuống. Anh đau trên trán đều là mồ hôi, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, ánh mắt gắt gao nhắm chặt.
Cảnh Phạm nhìn bộ dạng đó hận không thể đau thay anh, cô nửa quỳ trên ghế cầm ly nước vỗ vỗ vai anh: “Uống thuốc trước đã.”
Bên tai tiếng nói của cô dịu dàng như nước mùa xuân, cô dùng một tay đỡ sau người anh, nâng gáy anh lên lại đưa nước đến gần môi anh.
Hoắc Cảnh Thành ngửi được mùi hương quen thuộc, cảm nhận được sự dịu dàng của cô, anh không hiểu sao lại có cảm giác tham luyến như thế.
Mấy năm ở nước ngoài mỗi lần phát bệnh đều là mình anh tự thừa nhận.
Thì ra bên cạnh có người là cảm giác như vậy.
Đột nhiên anh giang tay ra ôm lấy người cô.
Cảnh Phạm cả kinh.
Ly nước trong tay suýt chút nữa thì không ổn định mà rơi xuống.
“Hoắc… Hoắc Cảnh Thành…” cô thăm dò gọi anh.
Anh vẫn không nhúc nhích.
Cảnh Phạm cử động muốn cầm chăn lên lại bị anh ôm chặt hơn.
“Đừng nhúc nhích… Để cho tôi ôm một chút…” Anh mở miệng, âm thanh khàn khàn lại có chút giống làm nũng.
Dù thường ngày anh đáng giận thế nào, bắt nạt mình thế nào nhưng lúc này Cảnh Phạm thì cảm thấy lòng mình như tan ra.
Tiểu Chanh tử rất giống anh.
Lúc bị đau vẫn luôn làm nũng để cô ôm ấp.
Nghĩ đến con, lại nhìn người đàn ông dở tính trẻ con trước mặt, trong lòng Cảnh Phạm vừa đau vừa không đành lòng.
Cô không có động tác gì mà chỉ yên lặng đặt lý xuống đất sau đó nhẹ nhàng ôm eo anh, nắm chặt quần áo ở nhà của anh.