Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lúc Cảnh Phạm đến ‘Sound of Nature’, đoàn làm phim đã ở sẵn đó.
Đúng như Cao Lâm nói, người tới đều là nhan viên chủ chốt của đoàn làm phim. Biên kịch, đạo diễn, nhà sản xuất, nam nữ ngôi sao điện ảnh, mọi người cười cười nói nói rất náo nhiệt.
Nhìn những khuôn mặt tươi cười này, tâm tình Cảnh Phạm cũng hơi khá lên một chút.
Dựa theo quy củ, vào cửa phải hát một bài.
Vừa quay qua, cô đã bị Tô Vân gọi sang. Trên khay đặt trên bàn trước mặt cô bày sẵn vài lon bia. Có lon đã rót, cũng có lon chưa mở.
Cảnh Phạm bước đến, chào hỏi và chúc rượu cùng mọi người.
Đạo diễn Hứa An hỏi cô về những kế hoạch trong tương lai. Cô đều đáp lại rõ ràng.
“Cảnh Phạm, bài của cô kìa!”
Không biết ai kêu một tiếng, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa cô cùng đạo diễn. Đạo diễn cười cười: “Đi hát đi! Đám thanh niên cô cậu phải có sở thích gì chuyên nghiệp chút.”
Cảnh Phạm cười gật đầu, ngay lập tức đã có người nhét micro vào tay cô.
Giai điệu quen thuộc vang lên, lưu chuyển trong không gian.
Cô nhẹ nhàng thanh thanh giọng, cất lên từng lời hát đau thương mà thê mỹ:
Tôi mở mắt ra
Lại chẳng thể thấy được bình minh
Bữa ăn còn dở dang lại chợt khóc một hồi
Tôi nhịn xuống không để nước mắt rơi
Thời gian kéo dài lê thê
Cũng bởi vì anh
Nếu không bắt đầu suy nghĩ lung tung
Em sẽ lại chìm sâu vào giấc ngủ
Cố để mình bận rộn bởi những chuyện không đâu
Trò chuyện cùng bạn bè
Dù biết rằng sẽ chẳng ích chi
Em cứ ngỡ rồi mình sẽ quen
Quen với sự tồn tại của anh
Chính anh, trong trái tim em
Hiện tại chỉ còn sự trống rỗng
Hóa ra yêu chính là đau thương như thế
So với tưởng tượng còn đau đớn hơn nhiều
…
Trái tim Cảnh Phạm loạn nhịp, cô gắt gao nhìn màn ảnh, cố gắng khắc chế đem mỗi một câu từ đâu đớn xót xa hát lên.
Ánh đèn màu kỳ quái trong phòng KTV chiếu lên gương mặt đã ửng đỏ vì say của cô, giờ phút này, lại trở nên trắng xám mà đau thương.
Không biết từ khi nào, nước mắt, đã không đong đầy nơi viền mắt.
“Một ngày nọ, khi cuộc chiến kết thúc, quay đầu nhìn lại, hóa ra yêu chính là đau thương như thế…Lần sau liệu có còn đau như thế không…”
Giọng hát của cô đã có chút bất ổn.
Câu hát cuối cùng chấm dứt, cô lại không chịu được nữa, thả micro, kéo cửa ra, bước ra ngoài tựa như chạy trốn.
Cô không muốn để lộ bộ dáng tan vỡ trước mặt người ngoài.
Trong phòng, tất cả mọi người đều chìm đắm trong nỗi đau thương cô mang đến, lưu luyến trong giọng hát đẹp mà đau thương của cô. Im lặng qua đi, mọi người đều cảm thấy chưa thỏa mãn. Đợi đến khi hoàn hồn, lại thấy cô đã rời khỏi phòng.
Tô Vân lo lắng có chuyện không hay, vội vã đặt ly rượu trong tay xuống, muốn đuổi tới, lại bị Hứa An ngăn cản: “Để cô ấy một mình tỉnh táo lại một chút cũng tốt.”
Tô Vân thở dài, gật gù, không đuổi theo nữa.
Cảnh Phạm một hơi chạy ra khỏi KTV.
Khi những tiếng nói ồn ào không còn bên tau, giọng nói từ chính trái tim mình lại chợt rõ ràng như thế.
Rốt cục không chịu được nữa, cô dựa vào vách tường, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Mùa này, trong thành phố này, đã lạnh đến mức có chút thấu xương.
Cô chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn bạc bị gió đêm mang theo hơi lạnh ngấm vào trong da thịt.
Lạnh đến nỗi mỗi một nơi trên thân thể đều đau đớn vô cùng.
Mỗi một cái tế bào đều đau.
Mỗi một dây thần kinh đều đau.
Vào giờ phút này, anh đang làm gì?
Có phải, anh đang ở bên Mộ Vãn, có phải, anh đang bận rộn chuẩn bị cho lễ cưới vài ngày sau hay không
Cô đau như vậy, liệu rằng anh có mảy may cảm thấy.
Cảnh Phạm cay đắng nghĩ, nước mắt thống khổ sắp tràn mi.
Cô không muốn khóc, không muốn bản thân lộ ra bộ dáng đáng thương. Cô ngẩng đầu lên, quật cường nuốt nước mắt vào trong.
Thế nhưng, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, cô sửng sốt.