Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm không nói gì cả, đôi môi đỏ mọng kiều diễm khẽ nhếch lên, cắn vào môi dưới của anh. Cái cắn này chẳng dùng chút lực nào, càng giống như là đáp lại nụ hôn của anh trêu chọc lại anh, làm cho bầu không khí nhất thời càng triền miên hơn.
Hoắc Cảnh Thành nâng cô lên, ôm người cô đặt lên bồn rừa bát sau lưng. Trong lúc nhất thời, anh đã quên mất không còn một mống mình vừa mới hỏi cái gì.
Hai người triền miên hôn nhau.
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng của tiểu Chanh tử. Chỉ là tiếng rất nhỏ, ngắt quãng, hơi giống tiếng khóc nức nở.
Không biết là ai rời đi trước ai, môi của hai người lớn tách ra.
“Có thể là con bé đã tỉnh lại rồi.” giọng điệu của cô còn hơi không ổn định.
“Ừ, để tôi đi xem thế nào.” trong giọng nói trầm khàn của anh cũng lộ ra vẻ động tình.
Anh cảm thấy tình cảm của anh dành cho tiểu Chanh tử hơi kỳ quái. Rõ ràng chỉ mới quen biết nhau chưa đến một ngày, anh nhặt được bé ở trong quán cà phê, nhưng mà, lại cảm thấy có tình cảm rất thân thiết với tiểu bất điểm này.
Ban ngày, lúc anh mang bé đi ăn cơm trưa. Anh còn tự mình cắt thịt bò bít tết cho bé, bóc vỏ tôm, thậm chí còn không cảm thấy phiền phức.
Rõ ràng là định đưa Bát Giới về nhà với lão gia tử, kết quả lại vì bé thích, nên anh đã cố tình lưu lại, chơi cùng bé cả một buổi chiều.
Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại có lúc dỗ người khác vui vẻ như vậy, mà đối tượng ở đây vẫn là một cô bé bốn năm tuổi, nói ra hẳn sẽ không có ai tin tưởng. Ngay cả chính anh cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hoắc Cảnh Thành nhìn thật sâu vào Cảnh Phạm, chờ cho hô hấp ổn định lại, rồi mới lui về phía sau.
Tim của Cảnh Phạm vẫn còn đập rất nhanh, sau khi anh xoay người rời đi, cô cũng ổn định lại tâm tình của mình rồi cùng đi ra ngoài.
Tiểu Chanh tử nửa mê nửa tỉnh, bé ngủ ở trên ghế sa lon liên hồi gọi ‘ba ơi’, tiếng trẻ con non nớt mà mềm nhũn khiến ai nghe thấy cũng đều tan nát cõi lòng.
Hoắc Cảnh Thành bước nhanh tới, vội ôm cả người bé và chăn vào trong ngực.
“Ba ơi!” tiểu Chanh tử nức nở.
Hoắc Cảnh Thành một tay ôm người bé, một tay nâng cái đầu nhỏ của bé, để bé nằm ở trên vai mình, vừa dịu dàng đáp lời: “Có ba đây. Ba ở chỗ này.”
Tiểu Chanh tử như có thể cảm thấy, bé dần an định lại, tiếng nức nở càng ngày càng nhỏ. Bé vô thức vòng hai tay nhỏ ôm lấy cổ anh, nằm ở trên bả vai của anh an tâm chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Sau lưng, Cảnh Phạm cùng đi ra, thấy hình ảnh này, cô chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, trái tim cảm thấy đắng chát khó mà nói ra lời. Đặc biệt là khi nghe thấy bé nức nở gọi cha kia, cái chữ đó như hóa thành chiếc roi, quất thẳng vào trái tim cô, khiến cô cảm thấy cực kỳ có lỗi mà lại khó chịu.
Đúng là hình ảnh cha con ở chung vui vẻ hòa thuận.
Anh cao lớn như vậy, tựa như có thể che chắn được tất cả gió mưa trên đời này, để con lớn lên an bình.
Trong lòng Cảnh Phạm vừa đau lại vừa buồn bã. Sợ bọn họ sống chung, lại để anh phát giác ra cái gì không đúng; nhưng mà, một màn trước mắt này, lại ấm áp đến mức cô không nhẫn tâm đánh vỡ. Đây vốn chính là thời gian thuộc về bọn họ. Chỉ có điều, bị cô che giấu đi mà thôi.
Với anh, và cả với tiểu Chanh tử mà nói, đây là chuyện rất tàn nhẫn, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
“Tiểu nha đầu này dễ ngủ quá.” Hoắc Cảnh Thành cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cưng chiều cảm thán, rồi mới quay đầu nhìn về phía Cảnh Phạm.
Ánh mắt tràn đầy tình cảm của cô, chưa kịp thu hồi lại.
“Sao lại nhìn tôi như vậy?” Anh hỏi.
Cảnh Phạm đến gần, đứng ở sau lưng anh, xoa xoa đầu của bé, thấp giọng nói: “Đột nhiên cảm thấy, nếu như tiểu Chanh tử là con gái của anh, nhất định anh cũng sẽ là một người cha rất tốt.”
“Phải không?” dường như anh cũng đang suy nghĩ về cái vấn đề giống như vậy, vẻ mặt dịu dàng.
Cảnh Phạm dừng lại, cô đột nhiên hỏi: “Anh muốn có con không?”
Cô bất ngờ hỏi câu hỏi như vậy, khiến Hoắc Cảnh Thành hơi sửng sốt, sau đó, ánh mắt của anh trở nên u ám. Tầm mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô: “Đột nhiên hỏi loại vấn đề này vào lúc này, tôi sẽ coi đó là một loại mời chào đấy.”