Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Hoắc tổng, đây là thư mời của đoàn làm phim “Đại Tần”. Chiều mai có buổi họp báo, họ hi vọng anh sẽ tới tham dự!” Trần Lộc đưa thư mời tới.
Hoắc Cảnh Thành đưa tay nhận lấy, liếc mắt nhìn một cái. Trên thư mời có ghi đầy đủ danh sách tham dự. Nhìn cả danh sách dài dằng dặc, anh cuối cùng liếc mắt đã thấy hai chữ kia.
Hai chữ đó ở vị trí cũng không dễ nhìn.
Ánh mắt anh hơi tối lại, không tự chủ lại nhớ lại những lời trong đêm đó.
‘Tôi trả lại những lời này cho anh. Hi vọng Hoắc tổng anh cũng có thể làm được!’
Nghĩ tới đây, hơi thở của anh hơi nặng nề, đôi môi mỏng mím chặt, Hoắc Cảnh Thành ném thư mời lên bàn nước: “Tìm một người đi thay là được!”
Trần Lộc gật đầu: “Vậy để tôi sắp xếp!” Trần Lộc rất nhanh đã đi ra ngoài.
Bên này, Hoắc Cảnh Thành lại tập trung vào công việc nhưng lại có chút phiền não vô hình. Cuối cùng, anh ném văn kiên, chỉ nói: “Chuẩn bị một chút rồi đi gặp khách hàng!”
Hai người cùng nhau đi xuống tầng. Dọc theo đường đi, vang lên tiếng chào hỏi của nhân viên.
Lúc đến đại sảnh của công ty, chỉ thấy một người trẻ tuổi ôm một bó hoa từ ngoài vào.
Lại là hoa hồng cầu vồng, thật là nhức mắt.
Theo bản năng, Hoắc Cảnh Thành nhíu mày một cái chỉ hơi lướt nhìn rồi chuyển tầm mắt đi sang chỗ khác nhưng bước chân theo bản năng lại chậm một chút.
Sau lưng, vang lên tiếng của người trẻ tuổi kia.
“Xin chào! Bó hoa này được gửi tặng cho Cảnh Phạm – Cảnh tiểu thư. Làm phiền cô giao giúp tôi!”
“Được. Anh ký tên vào chỗ này đã!” Tiếng nhân viên lễ tân vang lên.
“Cảm ơn!” Người trẻ tuổi viết xong, còn nói thêm: “Còn nữa, cô nhắn với Cảnh tiểu thư, đây là Quản tiên sinh tặng. Hi vọng Cảnh tiểu thư đến vùng núi Du Châu quay phim suôn sẻ, an toàn!”
Nhân viên lễ tân cười: “Yên tâm! Tôi nhất định sẽ nhắn lại không sót một chữ!”
Sắc mặt Hoắc Cảnh Thành u ám, Lục Kiến Minh cũng nghe thấy, lặng lẽ nhìn sắc mặt Đại BOSS nhà mình, dè dặt, thử dò xét: “Hoắc tổng, là Quản tổng đưa tới!”
“Tôi không điếc!”
“Hình như anh ta thật sự muốn theo đuổi Cảnh Phạm!”
“Đó là chuyện của cô ấy!” Hoắc Cảnh Thành sải bước đi ra ngoài.
“Cảnh tiểu thư phải đến vùng núi Du Châu quay phim. Chỗ đó…”
“Lục Kiến Minh!” Hoắc Cảnh Thành dừng bước, Lục Kiến Minh đi theo sau phải cố gắng phanh lại mới không đụng vào người Đại BOSS mình.
“Dạ, có!”
“Sau này, nếu ở trước mặt tôi cậu còn nhắc đến tên cô ấy, một lần giảm một nửa tiền thưởng, hai lần thì cắt toàn bộ còn ba lần thì cậu thu dọn đồ đạc rồi cuốn xéo đi!”
“…” Lục Kiến Minh lập tức làm động tác kéo khóa môi: “Anh yên tâm, sau này bảo đảm tôi sẽ không đề cập tới chuyện này nữa!”
Hoắc Cảnh Thành không nói gì nữa, lúc này mới dẫn Lục Kiến Minh đi ra ngoài.
Trên người anh, trầm lặng hơn lúc ở trong phòng làm việc rất nhiều.
——
Thời gian trôi qua.
Cảnh Phạm tham gia xong buổi họp báo, cũng nhanh chóng chuẩn bị đến vùng núi Du Châu với đoàn làm phim.
Hoắc Cảnh Thành cũng vừa trở lại Bắc Thanh, anh mệt mỏi, nằm lên giường, ngủ cả một ngày.
Lúc tỉnh lại đã là đêm khuya.
Biệt thự Kinh Sơn tối om, yên lặng khiến người ta khó chịu. Anh mở tất cả đèn lên, vào phòng bếp, lúc mở tủ lạnh thì thấy trống rỗng.
Một khoảng thời gian dài như vậy, có duy nhất một lần là tủ lạnh được đầy đặn đó chính là lúc Cảnh Phạm ở đây.
Trong đầu vô hình lại nhớ lại hình ảnh cô đi loanh quanh trong phòng bếp.
Hoắc Cảnh Thành phiền chán đóng sầm cửa tủ lạnh lại. Gần đây, người phụ nữ này giống như âm hồn khong tan, ngay cả lúc anh ở nhà cũng thường xuyên nhớ tới cô. Anh căm hận, không nghĩ rằng số lần nhớ tới cô ngày càng nhiều.
Anh cầm hộp sữa tươi đi ra ngoài. Trong phòng, ti vi đang phát tin tức thời sự.
Hoắc Cảnh Thành cẩn thận nhìn một chút, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.
Du Châu xảy ra chuyện!