Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lời nói bất ngờ của anh, cộng thêm nụ hôn này, khiến cho đầu óc của Cảnh Phạm trở nên mơ hồ.
Đôi mắt cô như phủ đầy sường mù, hỏi anh: “Cái gì?”
Như là trừng phạt, anh cắn xuống môi dưới của cô, thở hổn hển, khàn giọng hỏi cô: “Không phải vừa rồi em nói với bọn họ như vậy ở truyền hình trực tiếp hay sao?”
Cảnh Phạm ngây người.
Sau đó, cô sáng tỏ trong giây lát: “Anh xem truyền hình trực tiếp?”
Kinh ngạc hơn.
Ánh mắt thăm dò kia của cô khiến Hoắc Cảnh Thành cảm thấy hơi xấu hổ, anh chỉ nói: “Rảnh rỗi nên tùy tiện xem mà thôi.”
Cảnh Phạm nhìn anh: “Không phải là quan hệ bạn bè, vậy thì là quan hệ thế nào?”
Cô cố gắng không để ánh mắt của mình tiết lộ quá nhiều mong đợi với mối quan hệ này của bọn họ, mong đợi với anh. Nhưng mà, khi ánh mắt cô dừng ở khuôn mặt anh, cô lại không thể dời mắt ra được.
Hoắc Cảnh Thành hơi cau mày, cũng nhìn lại cô.
Đôi mắt mông lung gợn nước của cô giống như là muốn nhìn vào trong lòng anh, tựa như có thể xuyên thấu vào bức tường dày ngăn cách trái tim anh với thế giới bên ngoài, làm gợn lên từng đợt sóng rung động trong trái tim anh.
Năm chữ bạn trai và bạn gái nhảy ra khỏi đầu anh, anh gần như muốn bật thốt lên.
Lúc này……
“Bộp bộp bộp!” cửa kính xe bị gõ mạnh mấy tiếng.
Anh cau mày, quay đầu ra.
Một người đàn ông đứng ở ngoài cửa xe, nóng nảy gõ cửa sổ.
Cảnh Phạm cũng đột nhiên bừng tỉnh, xấu hổ, lúng túng, ngồi thẳng người dậy.
“Người anh em này, đèn xanh đã sáng rất lâu rồi. Người phía sau vẫn luôn nhấn còi xe, hai người đều không nghe được sao?” cửa kính xe vừa hạ xuống, người bên ngoài đã cao giọng la hét, giọng nói vang như cái loa vậy: “Muốn chơi xe chấn, thì đổi chỗ khác mà chơi, đừng có mà chặn giữa đường giữa lối thế này.”
Cảnh Phạm mặt đỏ tới tận mang tai quay mặt qua chỗ khác, nhìn sang bên khác.
Hoắc Cảnh Thành đạp cần ga, lái xe đi.
“Mất mặt quá đi mất.” Một lúc lâu sau, Cảnh Phạm bụm mặt lầm bầm. Đến bây giờ, mặt cô vẫn còn hồng hồng.
Hoắc Cảnh Thành quay mặt sang nhìn, có thể thấy cần cổ đỏ ửng của cô. Xuống chút nữa, bộ ngực trắng như tuyết cũng hiện ra một tầng đỏ ửng mê người.
Anh nắm chặt tay lái, tăng tốc độ xe, khàn khàn giọng nói: “Mặc quần áo kín vào.”
“Mặc xong rồi.” Cảnh Phạm sửa sang âu phục đàn ông trên người.
“Cài cúc áo vào chưa?” Hoắc Cảnh Thành lại nói.
Ặc
“Ngồi ở trong xe, cũng không có ai thấy.”
“Trừ phi em không sợ tôi muốn em ở trong xe.”
“…” Cảnh Phạm lập tức cài toàn bộ cúc áo lại, lại kiêng kỵ ngồi dịch ra bên ngoài.
Dọc đường đi, anh lái xe rất nhanh. Cảnh Phạm nhiều lần nhắc nhở anh cẩn thận, cũng không làm anh đi chậm lại được.
Càng về sau, Cảnh Phạm càng phát hiện ra không đúng.
“Đây không phải là đường trở về nhà.”
“Không trở về.”
“Vậy chúng ta đi đâu?”
“Công ty cách nơi này gần hơn.”
“Bây giờ đến công ty?” Cảnh Phạm cảm thấy mơ hồ.
Kết quả, anh trực tiếp đem lái xe đến trước cửa công ty rồi dừng lại, ấn dấu vân tay, rồi đi thẳng vào.
Trong cao ốc tập đoàn Hoàn Vũ, lúc này đã không còn ai, bên trong an tĩnh không một tiếng động, tối đen không có ánh sáng.
Cảnh Phạm bị anh dắt đi, cất bước đi vào bên trong.
Không gian u tối, lại vắng vẻ, mang đến cảm giác dọa người.
Nhưng mà, bởi vì có người đàn ông này ở bên, Cảnh Phạm không cảm thấy sợ chút nào.
Kết quả, mới vào thang máy, cô đã lập tức bị đẩy lên trên vách thang máy. Đèn trong thang máy sáng lên, chiếu sáng khuôn mặt nhuộn đầy dục vọng của anh.
Cô thở dốc, âu phục trên người đã bị cởi ra, tuột xuống trên đất.
Bộ lễ phục lấp lánh rơi vào trong mắt người đàn ông.
Dưới ánh đèn dáng chói, làn da mịn màng trắng như tuyết của cô, đẹp đến nỗi làm lu mờ mọi thứ.
Sự kinh ngạc và khao khát trong mắt anh càng ngày càng nhiều.