Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cô nói gì?” Anh không nghe rõ nhưng mà cũng biết nhất định người đàn bà này sẽ không nói được lời gì hay.
Cảnh Phạm khẩn trương thay đổi thái độ: “Tôi nói là tôi biết rồi. Nhất định thu dọn xong cho anh. Nhưng mà dọn thế nào đây? Nhiều như vậy tôi mang không hết, vứt đi thì lãng phí.”
“Đó là chuyện của cô.”
Dứt lời anh đi ra khỏi phòng bếp.
“Chờ một chút.” Cảnh Phạm giữ anh lại.
Hoắc Cảnh Thành dừng chân, cúi đầu nhìn vào bàn tay cô đang nắm tay mình.
Cô thất thần sau đó nhanh chóng thu tay về, đưa túi cho anh: “Anh cầm ra ngoài giúp tôi đi.”
Anh không cự tuyệt mà đặt cái túi lên sofa.
Anh ngồi trong phòng khách nhìn văn kiện câu được câu không.
Không hiểu sao tâm tình lúc này thoải mái hơn trước rất nhiều. Chỉ là vẫn không thể nào tập trung được tinh thần.
Bởi vì người đàn bà kia đang chạy tới chạy lui trong bếp.
Hơn nữa loang choang, khắp nơi đều có tiếng động.
Cái nhà này của anh vẫn quạnh quẽ quen rồi, hoặc là nói mấy năm nay anh có thói quen ở một mình, thói quen yên tĩnh, hiện tại có người làm cho nhà cửa náo nhiệt như thế anh chưa thể thích ứng được.
Theo lý mà nói anh sẽ tức giận, nhanh chóng đóng thùng người đàn bà kia ném ra ngoài, sau đó yên tĩnh lại. Nhưng mà anh lại phá lệ không đứng lên thậm chí sẽ chú ý đến bóng dáng chạy ra chạy vào cửa cô.
“Anh uống cái này đi.” Một lúc sau cô từ trong bếp ra ngoài, cầm một hộp sữa tươi đặt trước mặt anh.
Một lúc sau lại rửa sạch hoa quả mang ra: “Anh ăn thêm cái này đi.”
“Cô nhét gì vào tủ lạnh nhà tôi vậy?” anh thả văn kiện xuống hoàn toàn bỏ ý định xem mà cầm một quả đảo trong đĩa lên tay.
“Không phải đồ bình thường anh thiếu sao?” Cảnh Phạm thấy không đủ thuyết phục: “Tôi mua nhiều như vậy là sợ bình thường anh đói bụng không có gì để ăn, sẽ không tốt cơ thể, tốn không ít tiền của tôi đâu, hiện tại biến thành tôi sai, thật là cố sức không lấy được lòng mà.”
Hoắc Cảnh Thành nghe cô than thở, ánh mắt anh thâm thúy nhìn cô.
Cô tức giận thở phì phì đoạt lấy quả đào trong tay anh cắn một miếng còn không quên quay mặt trừng anh.
Đột nhiên anh cảm thấy tâm tình thật tốt.
Đứng lên đoạt lại quả đào trong tay cô, sau đó đẩy cô đi: “Đột nhiên tôi thay đổi chủ ý rồi.”
“Thay đổi chủ ý gì?”
“Nhét hết vào tủ sau đó từ từ ăn.”
“Anh…” Cảnh Phạm hít một hơi thật sâu: “Anh cố ý chỉnh tôi có đúng không?”
“Bây giờ cô mới nhìn ra sao?”
“…” Cảnh Phạm tức giận không chịu nổi.
Hoắc Cảnh Thành nhìn cô, lại cúi đầu nhìn quả đào trong tay, ma xui quỷ khiến thế nào mà ở nơi cô đã cắn liền cắn thêm một miếng.
Cảnh Phạm ngẩn ra.
Có chút ngây ngốc tại chỗ.
Nhìn dấu răng của bọn họ đụng chạm nhau, trái tim không hiểu sao đập nhanh hơn.
Anh… anh không chê cô bẩn sao?
“Còn thất thần làm cái gì? Nhanh đi đi.” Bị cô nhìn thật sự không được tự nhiên, Hoắc Cảnh Thành trừng cô như cố ý cắn thêm một miếng.
Cảnh Phạm cắn môi không nói gì mà quay người vào bếp.
Cô phát hiện căn bản cô không hiểu được tâm tư người đàn ông này.
Hoắc Cảnh Thành tắm rửa xong thay quần áo liền xuống nhà nhưng cô vẫn bận rộn ở trong bếp.
Lúc này đang ngồi xổm cạnh thùng rác nghiêm túc nhặt đồ ăn không thể dùng ra.
Ánh sáng từ trên nóc nhà bếp chiếu xuống người cô, sườn mặt cô trở nên xinh đẹp và nhu hòa hơn.
Không sai, bình tĩnh nhìn cô, lúc cô không nói chuyện quả thật rất đẹp.