Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm không thể nào tập trung, tầm mắt không tự chủ nhìn về phía anh.
Anh nằm đó, trên người vẫn mặc đồ bệnh nhân, trông lúc này anh có chút mệt mỏi. nhưng anh đang tập trung làm việc, thỉnh thoảng nhẹ nhàng vạch đầu bút trên tài liệu.
Dáng vẻ nghiêm túc như vậy, quả thực quá mê ngời.
Đây là người đàn ông cô thích trong suốt cả tuổi thanh xuân. Không thể từ bỏ, hay quên được.
Thống khổ, nhưng vì một sự tồn tại đặc biệt kia nên cô có chút vui vẻ.
“Nhìn cái gì?” Lúc cô đang suy nghĩ lung tung, người đàn ông đột nhiên lên tiếng. Anh không ngẩng đầu chỉ thản nhiên lật giở tài liệu.
Cảnh Phạm lúng túng.
Giống như làm chuyện gì sai trái bị bắt quả tang, lúng túng, chột dạ nhìn sang chỗ khác. Cô ngồi thẳng người, giả vờ giở kịch bản: “Đang nhìn kịch bản đó chứ! Đang suy nghĩ, phải diễn cảnh này như thế nào!”
Vì để cho câu nói của mình có trọng lượng, cô còn cố ý nhấn mạnh đoạn sau. Đơn giản là muốn lấp liếm.
Hoắc Cảnh Thành cười phì một tiếng, liếc mắt nhìn cô: “Từ lúc nào kịch bản của em lại chạy lên mặt tôi thế?”
囧.
Bị bóc trần không chút lưu tình, Cảnh Phạm cảm thấy cực kỳ mất thể diện. Trên mặt nóng lên, lầm bầm một tiếng: “Anh không nhìn tôi thì sao biết tôi đang nhìn anh chứ?”
Hoắc Cảnh Thành thấy dáng vẻ chột dạ kia của cô, cong môi nói: “Không đánh đã khai!”
Cảnh Phạm không phục hừ mũi một cái, còn muốn giải thích, ngẩng đầu. Khi thấy nụ cười bên môi anh cô lại cảm thấy rung động, nên quên mất bản thân định nói gì.
Người đàn ông này khi cười lên cũng mê người như vậy.
Nhưng mà, anh rất ít khi cười với cô. Cho nên, lúc này, cô càng cảm động và quý trọng hơn.
Cô hơi xúc động, nhếch môi: “Được rồi, tôi không nói với anh nữa. Tôi đọc kịch bản.”
Cúi đầu, nghiêm túc nhìn.
Hoắc Cảnh Thành nhìn cô chằm chằm, cô đeo khẩu trang, chỉ để lộ một ánh mắt trong suốt. Mái tóc dài rũ xuống che tầm mắt, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vén tóc sang bên để lộ vành tai trắng nõn, min màng.
Nhìn một bên mặt nhỏ nhắn mềm mại kia, trong lòng Hoắc Cảnh Thành có chút mềm mại, đột nhiên mở miệng hỏi: “Rốt cuộc đêm đó em và Dung Kỳ có làm chuyện gì hay không?”
Cảnh Phạm ngẩn ra.
Bàn tay giở kịch bản hơi dừng lại. Cô nhìn anh, trái tim đập loạn nhịp.
“Anh rất để ý chuyện đêm đó sao?” Trong giọng nói, và ánh mắt cũng đầy vẻ dò xét.
“Sao nào?” Anh không đáp, chỉ cố chấp hỏi, ngay cảm bản thân mình cũng không hiểu lại để ý với đáp án này như vậy.
“Làm hay không, không phải anh đã có đáp án hay sao?” Cảnh Phạm hít sâu một hơi, cười khổ một cái: “Ở trong mắt anh, chẳng phải tôi không hề chống cự với tất cả đàn ông sao? Cho dù tôi nói với anh, đêm đó tôi và Dung Kỳ không xảy ra chuyện gì, anh cũng không tin!”
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành rung động, trầm hơn một chút: “Bây giờ em nói cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ tin!”
Cảnh Phạm khẽ run lên, hoàn hồn, đóng kịch bản lại, để sang một bên.
Cô không trả lời ngay, ngược lại bình tĩnh nhìn anh. Bị anh nhìn chăm chú như vậy, đang định mở miệng, cô lại hỏi ngược lại: “Tại sao tối qua anh phải làm như vậy?”
Hoắc Cảnh Thành không hiểu: “Cái gì?”
“Tại sao phải cứu tôi? Anh biết rõ sức khỏe của bản thân không tốt, không thể bơi. Anh cũng hiểu làm như vậy anh có thể nguy hiểm tính mạng. Dù vậy, anh vẫn nhảy xuống!”