Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng mà nhìn một cái trước bàn đọc sách không có ai. Anh không có ở đây sao?
“Cảnh Thành, anh ở đâu?” Cảnh Phạm thử dò xét, kêu một tiếng nhưng vẫn không có ai trả lời cô.
Cô bị ý tưởng ‘Đột tử’ hù sợ, không dám thờ ơ, rời khỏi phòng làm việc đi tìm ở những căn phòng khác.
Biệt thự rất lớn, cô phải tìm từng phòng. Trong phòng không có, cô lại chạy ra ngoài sân. Nhưng vẫn không có, chỗ nào cũng không có.
Nếu như anh còn tỉnh, còn đang ở trong biệt thự thì anh đã sớm nghe được giọng nói của cô rồi.
“Cảnh Thành, anh rốt cuộc có ở đó hay không?” Cảnh Phạm cực kỳ lo lắng, sắc mặt càng tái nhợt.
Cô sợ.
Sợ anh ngất xỉu ở đâu đó mà cô không biết, bỏ lỡ thời gian để cứu anh.
Vậy thì cô có chết mười ngàn lần thì cũng không tha thứ được cho bản thân.
Nghĩ đến những điều này, hốc mắt cô ửng đỏ: “Hoắc Cảnh Thành, anh ra đi, đừng dọa em nữa!”
“Em ồn quá!” Chợt một giọng nói vang lên trong biệt thự.
Người đàn ông đứng trên lầu, tay cầm tài liệu cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt anh tối tăm, chân mày nhíu chặt.
Cảnh Phạm nhìn anh, trái tim cũng thả lỏng.
Anh không sao cả, vẫn bình an vô sự đứng ở trước mặt cô.
Đột nhiên Cảnh Phạm dâng một nỗi oán giận. người đàn ông này, rõ ràng ở trong phòng làm việc, nghe thấy rành rành giọng nói đầy sợ hãi và lo lắng của cô nhưng lại có thể vô tình tàn nhẫn không trả lời cô một câu, để mặc cô giống như con ngốc chạy loạn tìm anh như thế này.
Mũi Cảnh Phạm ê ẩm, nỗi tức giận xông lên đỉnh đầu.
Cô không nói gì, nắm túi trên ghế salon, xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt anh trầm xuống: “Đứng lại!”
Cảnh Phạm dừng bước!
Anh từ trên tầng bước xuống, ném tài liệu lên bàn trà nhỏ: “Muộn như vậy rồi em còn định đi đâu?”
“Về nhà! Hoắc tổng, một mình anh ở nhà đi!”
Hoắc Cảnh Thành nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, hừ mũi một tiếng: “Nếu về nhà thì em không còn là nữ chính của “Lê Minh Chi Quang” nữa. Nỡ từ bỏ sao?”
“Anh thích cho ai làm nữ chính thì cho, em không cần!” Cảnh Phạm tức giận nói.
Hoắc Cảnh Thành mím chặt môi mỏng.
Cô đưa tay mở cửa nhưng cửa đã bị khóa lại, không thể nào mở ra. Cảnh Phạm quay đầu trừng anh: “Cho em mật mã!”
Anh liếc mắt nhìn đôi mắt trong veo cô đã ầng ậng nước, hốc mắt đỏ lên khiến đôi mắt anh tối lại.
Anh không nói mật mã cho cô, chỉ trầm giọng hỏi: “Không tìm được em, em khóc cái gì chứ?”
Không khỏi thì thôi, vừa hỏi đến Cảnh Phạm cảm thấy rất tủi thân.
Cô khóc vì cái gì chứ? Bởi vì cô cảm thấy bất an, cô sợ hãi.
Cô cắn môi, không để nước mắt tràn ra nữa, chỉ trừng mắt nhìn anh: “Anh cho em mật mã, em muốn đi bây giờ!”
Hoắc Cảnh Thành không quản cô, chỉ cau mày, che ngực, ngồi xuống ghế salon.
Cảnh Phạm cảm thấy căng thẳng: “Anh…Không sao chứ?”
Người đàn ông không để ý tới cô.
Cảnh Phạm sao còn nhớ đến việc tức giận nữa, thả túi xuống, bước về phía anh, ngồi xổm người, ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải anh lại đau hay không? Để em gọi cho bác sĩ Hạ!”
Hoắc Cảnh Thành hơi híp mắt nhìn cô.
“Em đối với anh ta cũng quan tâm như vậy sao?” Anh lớn tiếng hỏi.
Cô sinh con cho tên đó khiến anh không thể không để ý.
Anh cực kỳ để ý.
“Cái gì?” Cảnh Phạm không hiểu ý anh. Lúc này đây, cô chỉ toàn tâm toàn ý lo cho sức khỏe của anh. Cô đứng dậy định đi lấy di động: “Để em gọi cho bác sĩ Hạ!”
Nhưng còn chưa bước đi, cùi chỏ đã bị giữ lại.