Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hôm sau.
Cảnh Phạm chậm rãi tỉnh lại từ trong ngực người đàn ông này.
Tối hôm qua quá mức càn rỡ, trong không khí đều là mùi vị mập mờ.
Ga trải giường bị hai người làm ướt nhẹp, đến giờ vẫn chưa khô.
Cảnh Phạm có chút nhức đầu, khẽ kêu lên.
Hôm qua vừa dọn dẹp, xem ra lại phải dọn dẹp phòng ngủ rồi.
“Kêu gì vậy?” Hoắc Cảnh Thành đã tỉnh, thấp giọng kêu.
Người đàn ông này, lúc ngủ cũng rất bá đạo.
Một tay để cô gối lên vòng qua giữ lấy eo cô, còn tay kia để lên mông cô. Tư thế ngủ như vậy khiến hai người vẫn dính sát vào nhau.
Cảnh Phạm ngẩng đầu, sắp đụng vào cằm người đàn ông kia.
Anh hơi ngửa về sau mới tránh được.
Cô cười, tay giữ cằm anh: “Yên tâm đi, em sẽ không đụng trúng anh đâu!”
“Nếu anh không tránh thì đã bị em va vào rồi. Mới sáng sớm mà em đã kêu gì vậy?” Hoắc Cảnh Thành lười biếng mở mắt ra, nhìn cô.
Anh giữ lấy bàn tay đang giữ cằm anh, nhét vào trong chắn, lại nhắm mắt ngủ mất.
“Em đang than, lát nữa lại phải đổi lại ga trải giường và mọi thứ rồi!”
“Ừ!” Hoắc Cảnh Thành thấp giọng đáp, bàn tay đang ôm cô càng siết chặt hơn: “Em quá nhạy cảm…”
Trên mặt Cảnh Phạm nóng ran, bỏ bàn tay anh sang bên, giải thích: “Đó cũng không phải là của một mình em!”
Hoắc Cảnh Thành mở mắt ra nhìn cô.
Lỗ tai Cảnh Phạm đỏ ửng, miệng đắng lưỡi khô nói: “Anh ngủ đi, em dậy làm điểm tâm!”
Hoắc Cảnh Thành ôm cô trở lại: “Anh không ăn!”
“Không thể không ăn!”
“Ăn đồ ăn nấu tối qua là được!” Bây giờ, anh chỉ muốn ôm cô ngủ một giấc. Hơn nữa, vẫn còn rất sớm. Tối qua ngủ muộn như vậy, làm nhiều lần như thế mà cô không mệt mỏi sao?
Cảnh Phạm lại bị anh ôm vào lòng lần nữa.
Khuỷu tay người đàn ông này chẳng khác nào cái nôi tuyệt vời của cô.
Ngửi mùi hương trên người anh, nghe hơi thở của anh, cô lại cảm thấy mệt.
Nhớ tới điều gì, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Anh đã định ngày giờ cụ thể sao?”
“Cái gì?”
“Chính là thời gian anh phải đi đó!” Cảnh Phạm cố gắng để giọng điệu mình ung dung một chút, nhưng cô phát hiện, điều này thật ra rất khó.
“Ừ! Còn 75 ngày nữa!”
75 ngày, trong lòng Cảnh Phạm có chút đau đớn.
Cô ngửa đầu nhìn anh: “Vậy trước khi Hoắc tổng rời đi, có thể sắp xếp chuyện “Lê Minh Chi Quang” cho em chứ?”
Mặt Hoắc Cảnh Thành lạnh xuống. Cô chỉ muốn nói cái này thôi sao?
Anh không quan tâm đến cô. Ngón tay Cảnh Phạm chọc chọc anh: “Này!”
“Im miệng!”
“Sẽ không phải đến lúc đó, em ở bên anh 75 ngày mà cũng không có cái gì chứ?”
“Nếu em còn dài dòng nữa thì đừng nói đến “Lê Minh Chi Quang” mà ngay cả đoàn làm phim cũng đừng nghĩ!”
“….” Cảnh Phạm ngoan ngoãn, không náo loạn nữa.
Hai người lại yên tĩnh.
Cảnh Phạm có thể nghe được trái tim mình đau đớn. Đó là tiếng trái tim vỡ vụn.
Không nói lời nào nên nỗi đau càng cực kỳ rõ ràng.
Tình cảm khó có thể kiềm chế khiến cô vùi đầu vào ngực anh, càng ôm chặt anh hơn một chút.
Hoắc Cảnh Thành cũng không nói gì, cũng không kéo cô ra chỉ mặc cô dán sát vào anh hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng cọ cọ giống như con mèo nhỏ đang bất an. Dưới chăn, cô nhẹ nhàng đan tay vào anh.
“Cảnh Thành…” Đột nhiên cô nhẹ giọng kêu anh.
“Hửm?” Anh đã không còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Trong lòng cũng có chút kích động khó diễn tả thành lời.