Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngoài cửa, hai chân Hoắc Cảnh Thành mềm nhũn, anh vịn vào cạnh cửa, đường như không thể đứng vững.
Ngực đau khiến anh hô hấp khó khăn.
Theo bản năng, anh sờ vào túi, chỗ đó đã trống rỗng.
Anh lại quên mang thuốc theo rồi. Nhắm mắt, hít sâu, trong đầu hiện lên hình ảnh hôm đó cô bỏ thuốc vào ví tiền của anh.
Thuốc này thật ra là mua cho anh.
Tôi sẽ mang thuốc theo bên người. Nếu như chẳng may anh cảm thấy không thoải mái thì có thể gặp tôi, tôi còn có thuốc.
Tôi sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì. Không thể lấy sinh mạng làm trò đùa được.
Tôi vĩnh viên mong muốn anh sống thật khỏe mạnh, thật lâu.
Lúc có, cô nở nụ cười dịu dàng, động lòng người.
Tất cả mọi chuyện như vừa mới ngày hôm qua. Hôm nay nhớ lại, lại cảm thấy giống như đã trôi qua rất lâu rồi.
Anh ôm ngực, chống vách tường đi vào thang may.
Đi ra ngoài khách sạn, Lục Kiến Minh đã bước nhanh tới: “Hoắc tổng, anh không sao chứ?”
Hoắc Cảnh Thành khom người chui vào trong xe. Lục Kiến Minh nhanh chóng lấy thuốc trên người, văn nắp chai nước suối đưa tới.
——
Cảnh Phạm mất ngủ cả đêm.
Hôm sau khi đến phim trường, hai mắt còn sưng như hạt đào, cho dù hóa trang như thế nào cũng không che dấu được vẻ tiều tụy và đôi mắt sưng đỏ.
Trần Nghiêu lằng nhằng một hồi nhưng cuối cùng vẫn lại gần, đầu tiên đưa cho cô ít thuốc. Cảnh Phạm có chút khó hiểu nhìn cô ấy, Trần Nghiêu mở miệng lấy lòng nói: “Thuốc này cô cứ cầm đi là tôi mang theo đó. Hiểu quả chắc chắn hơn với bác sĩ trong đoàn phim cho rồi!”
“Không cần, cảm ơn!” Cảnh Phạm không hiểu được suy nghĩ của Trần Nghiêu, chỉ cảm thấy cô ấy hôm nay khác xa với hôm qua, điều này khiến cô đề cao cảnh giác.
“Cô cầm đi!” Trần Nghiêu nhét thuốc vào trong tay cô, nhìn Cảnh Phạm một cái rồi nói: “Tôi đã biết chuyện giữa cô và Hoắc tổng rồi. Hai người náo loạn là việc của hai người, sau này đừng lôi tôi vào nữa. Cảnh quay hôm nay tôi sẽ làm thật tốt!”
Cảnh Phạm nghe mà đầu óc mơ hồ, khó hiểu không thôi. Nhưng cô chưa kịp giải thích thì Trần Nghiêu đã xoay người đi mất.
Nhìn chỗ thuốc trong tay, Cảnh Phạm suy nghĩ một chút, đại khái là hôm qua Hoắc Cảnh Thành đỡ cô vào phòng đã bị những đồng nghiệp khác truyền nhau đến tai cô ấy rồi.
Cô thở dài, yên lặng cất thuốc vào túi xách. Bất kể thế nào, ít nhất cô chỉ có thể phối hợp diễn xong mà thôi.
——
Đoàn làm phim ‘Đại Tần’ định đến vùng núi Du Châu chụp ảnh.
Trước khi bấm máy, đoàn làm phim tổ chức họp báo tại thủ đô Bắc Thành. Cảnh Phạm cũng coi là thứ nữ chính cũng được sắp xếp tham dư.
Như vậy, cô mới có thể về Bắc Thành một chuyến. Việc đầu tiên khi trở về là cô đi thăm Tiểu Chanh. Tiểu Chanh được Cảnh Uyên sắp xếp ở tại Cảnh gia. Từ trên xuống dưới đối với con bé không tệ, Cảnh Phạm cũng cảm thấy yên tâm.
Tiểu Chanh chính là tiểu quỷ. Ở bên cạnh cô một lúc, sẽ vô tình nhắc tới người kia. Cảnh Phạm không thể nói gì khác là nói cho con bé cô không gặp lại người kia nữa. Cảnh Phạm cũng có thể nhận ra Tiểu Chanh rất mất mát, cô có chút không đành long nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nhớ anh không chỉ có Tiểu Chanh. Nhưng mà trẻ con có thể bộc lộ cảm xúc còn người lớn thì phải khổ sở che giấu.
Buổi họp báo của đoàn làm phim ‘Đại Tần’ chuẩn bị như dầu sôi lửa bỏng.
Còn ở Hoàn Vũ, Trần Lộc gõ cửa phòng làm việc rồi đẩy cửa vào.
Bên trong phòng làm việc, Hoắc Cảnh Thành ngồi trên ghế salon, ở đối diện là Lục Kiến Minh. Hai người đang nói gì đó nhưng khi Trần Lộc đi vào thì câu chuyện bị gián đoạn. Hoắc Cảnh Thành nghiêm nghị nhìn cô ta: “Có chuyện gì?”
“”