Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Có phải bị dọa rồi không?” Đi ra phòng bệnh, Hạ Lễ Ngộ lo lắng nhìn Cảnh Phạm.
Mới một lúc, mặt cô đã sưng phù. Cảnh Phạm thật thà lắc đầu, tầm mắt chỉ nhìn chằm chằm mặt đất. Từng bước từng bước như người máy, đi theo Hạ Lễ Ngộ xuống dưới lầu.
Hạ Lễ Ngộ lại nói: “Về lấy khăn lông đắp mặt.”
“Được.”
“Bác gái quá tổn thương. Nghe Cảnh Thành nói, khi làm tang lễ của anh Quân Thâm và bác trai, bác gái khóc thất thanh mấy tháng. Sau đó thỉnh thoảng bị bệnh, đến hiện tại cả người đều là bệnh tật. Nói thật, không có ai có thể thản nhiên đối mặt với chuyện con trai và chồng mình chết.”
“… Tôi hiểu.” Đổi lại là cô, cô cũng sẽ sụp đổ.
Giọng điệu cô trả lời hơi buồn rầu. Cũng không biết có nghe vào những lời này hay không, Hạ Lễ Ngộ không nói gì nữa.
Cảnh Phạm trở lại nhà trọ kia, cứ lẳng lặng nằm trên giường.
Trên mặt nóng bỏng đau đớn, muốn tự lấy khăn lông đắp mặt, nhưng tứ chi nặng nề như đổ chì, không cách nào động được.
Sự xuất hiện của Văn Bái làm cho cô thanh tỉnh, khoảng cách giữa cô và Hoắc Cảnh Thành không chỉ có muôn sông nghìn núi.
Cô không thể hại người thứ ba nữa…
Nhất là người này là đàn ông cô hết lòng, hao hết nhiệt tình, móc hết tim phổi yêu.
Tuyệt đối không thể…
Tiếng chương điện thoại reo thật lâu, cô mới động đậy.
Cầm lấy điện thoại, đặt sát bên tai, thanh âm Cảnh Uyên từ bên kia truyền tới: “Phạm Phạm, 9 giờ tối nay em có ở nhà không?”
“…Vâng, có.”
“Được, 9 giờ đừng đi đâu, chờ anh đến tìm em.” Cảnh Uyên cười cười, bí ẩn: “Có ngạc nhiên mừng rỡ chờ em.”
“Ngạc nhiên mừng rỡ gì?”
“Không phải sắp tới sinh nhật em sao? Tặng quà trước cho em.”
Cảnh Phạm mờ mịt. Thì ra mấy ngày nữa là sinh nhật cô.
Vĩnh viễn thay cô nhớ những chuyện nhỏ nhặt này, trên thế giới này, có lẽ chỉ có Cảnh Uyên.
“Được, vậy em ở nhà chờ anh.”
…
Cảnh Phạm nằm trên giường thật lâu, rốt cuộc có sức lực sửa soạn. Đứng trước gương, vén tóc lên, dấu bàn tay trên gò má hơi dọa người.
Tối phải gặp Cảnh Uyên, cô đành phải đắp khăn. Lại gọi cho Thịnh Gia Ngôn, nói cô ấy tới lấy lễ phục.
Thịnh Gia Ngôn thấy dấu tay, mặt biến sắc.
Cảnh Phạm không lừa gạt Thịnh Gia Ngôn, nói chuyện ở bệnh viện.
Sắc mặt Thịnh Gia Ngôn nặng nề: “Hai ngày sau có cảnh quay cuối cùng ở Hoàn Vũ, e là không thể quay.”
Thì ra bất tri bất giác, sắp đến kỳ hạn cô rời khỏi Hoàn Vũ.
Cảnh Phạm cong môi cười: “Không sao, mình chỉ là một vai phụ nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn. Cảnh quay hai ngày sau đều là cảnh xa, không ảnh hưởng.”
Thịnh Gia Ngôn đau lòng đắp khăn lông cho cô: “Phạm Phạm, cậu đã chịu tổn thương quá nhiều vì anh ta. Cho nên, sau này, rời khỏi Hoàn Vũ, phải bảo vệ mình thật tốt.”
“… Mình biết.” Giọng cô khàn khàn, nhẹ bỗng, hơi vỡ vụn.
“Nếu vĩnh viễn không có khả năng ở bên anh ta, cũng đừng gần thêm nữa. Giữa hai người cách vực sâu vạn trượng, ai đi về trước một bước đều tan xương nát thịt. Mình không đành lòng nhìn cậu ngã đến thương tích khắp người, cậu cũng không muốn nhìn anh ta bị thương.”
Đúng vậy, cô nên cách anh xa một chút, xa một chút nữa…
Xa đến khi, ít ra không thể đả thương anh.
…
Buổi tối, Cảnh Phạm mở tiếng TV rất lớn, tựa như vậy sẽ không cô đơn.
Cô ngồi trên đất lạnh như băng, kéo từng quyển nhật ký vừa nặng vừa dày dưới gầm giường ra.
Nỗi lòng của thiếu nữ, thì ra nặng nề như vậy. Chẳng qua hôm nay, tất cả đều hóa thành tro bụi, trọn đời không thấy tia sáng…