Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Cảnh Thành nhìn chằm chằm cô, hầu kết khẽ động, lại một chữ cũng không nói được.
“Hai chúng ta xem như quan hệ bạn bè sao?” – Cảnh Phạm hỏi. Đã từng ôm một tia hi vọng lại biết rõ không thể nào chờ mong.
Hoắc Cảnh Thành mi tâm nhíu chặt, hai tay nắm chặt bả vai mảnh khảnh của cô.
Bạn bè?
Thẳng thắn mà nói, anh tự hỏi đã bao giờ từng nghĩ như thế chưa.
Vân thâm chết trên tay cô. Đây là chuyện anh thực sự không thể lờ đi. Thế nhưng, anh không thể không thừa nhận khoảng thời gian này, anh đều cố ý vô ý buộc mình đừng nghĩ đến.
Anh trầm mặc, giãy dụa, đồng thời cũng khiến Cảnh Phạm đau khổ.
Văn bái nói rất đúng, giữa bọn họ chỉ có không minh bạch, vĩnh viễn sẽ không có danh phận.
Ám muội chính là thứ hại người nhất.
Dù sao nó cũng cho cô một loại ảo giác rằng anh có thể chấp nhận cô. Tuy nhiên, ảo giác nói cho cùng cũng chỉ là một loại cảm giác sai lầm mà thôi.
Ám muội khi đã tan biến, còn dư lại chỉ có càng nhiều lúng túng.
“Chúng ta đừng ám muội dây dưa không rõ như vậy nữa…Tôi đã chịu quá đủ việc bị anh cưỡng hôn, bị anh chất vấn, bị anh bắt nạt. Vì vậy, đừng tiếp tục như vậy nữa”
Cô nghĩ, ít ra hãy lưu lại cho một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Cắn răng, rốt cục cũng đến lúc ra quyết định, ánh mắt cô nhìn về phía anh: “Hoắc tổng, Ký hợp đồng giải ước xong, chúng ta cũng đừng gặp lại……”
Lời quyết tuyệt nói ra khỏi miệng, bản thân lại là người đầu tiên đau đến không thể thở nổi.
Nghe thật kỹ có thể nhận ra sự run rẩy trong từng từ.
Đừng gặp lại…
Đừng gặp lại…
Đừng gặp lại!
Gân xanh trên trán Hoắc Cảnh Thành đều kịch liệt nhảy lên.
Khoảng thời gian này, tất cả những gì anh nghĩ trong đầu đều là làm sao để giữ cô lại. Dù quan hệ giữa bọn họ là gì cũng được, chí ít, bọn họ còn có thể có cơ hội gặp mặt.
Thế nhưng, cô lại tuyệt nhiên không nghĩ như thế. Cô chỉ nghĩ đến việc rời bỏ anh! Hoàn toàn rời xa! Thậm chí, không muốn gặp lại anh nữa!
Cảnh Phạm cô xưa nay vẫn luôn là một kẻ có tội, có tư cách gì nói rời đi?
Hoắc Cảnh Thành bị cảm giác này kích thích mạnh mẽ. Anh nghiến răng nói: “Em muốn kết thúc? Cảnh Phạm, em có tư cách gì nói kết thúc với tôi?!”
Mắt anh như phun ra lửa, tựa hồ muốn đốt cô thành tro bụi.
Cảnh Phạm bị anh túm lấy như một búp bê sống sắp bị xá rách. Tay anh vòng qua vai cô siết lấy sau cổ cô, nắm mặt cô ép cô ngẩng đầu lên: “Em nợ Hoắc gia chúng ta nhiều như vậy, lấy cái gì đến nói với tôi phải kết thúc?”
Sức anh rất lớn khiến Cảnh Phạm có cảm giác cổ mình sắp bị anh bẻ làm đôi.
Cô thở dốc, gian nan hỏi: “Vậy anh muốn thế nào?”
Anh bị hỏi ngược lại.
Có trời mới biết, anh cũng rất muốn biết mình rốt cuộc muốn thế nào. Anh chỉ biết anh không thể chấp nhận cứ như vậy kết thúc!
Anh phải tiếp tục hận cô, căm ghét cô, trả thù cô, tiếp tục cùng cô dây dưa không rõ!
Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành trầm xuống, nâng mặt cô lên, hung hăng cắn lấy môi cô.
Là cắn.
Lập tức cắn chảy máu, hệt như lần đầu tiên trong quán rượu vậy.
Cắn xả hận, cắn cho thỏa oán.
Cảnh Phạm đau đến run người. Cô cố nén, không rên một tiếng. Thế nhưng, chỉ trong chớp mắt, cắn trở thành hôn.
Mặc dù là hôn nhưng cũng mang theo ý tứ trừng phạt cùng trả thù như thể muốn đem hết phẫn nộ trong lòng phát tiết trong nụ hôn này.
Cảnh Phạm đứng đó, thẫn thờ thừa nhận, mặc anh không ngừng thương tổn mình. Đau như thế, cũng coi như một loại ký ức.
Thế nhưng chỉ như thế không đủ cho anh hả giận, anh bắt đầu xé quần áo trên người cô.
Áo sơ mi bị anh xé nát khiến hơi lạnh thấm vào da. Cảnh Phạm hoảng hốt, lúc này mới thanh tỉnh lại một chút.