Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cũng tốt.” – Cảnh Phạm gật đầu – “Vậy em đi nhé?”
“Ừ, anh tiễn mọi người.” Cảnh Uyên cúi đầu hôn lên trán bé.
Bé con mềm nhũn nằm nhoài trên vai Cảnh Phạm, nhìn Cảnh Uyên ngoan ngoãn vẫy vẫy tay nhỏ: “Cảnh Uyên ba ba, Tiểu Chanh Tử sẽ nhớ người lắm.”
“Ba cũng sẽ nhớ con.”
Ba người nói lời từ biệt. Cảnh Phạm ôm Tiểu Chanh Tử lên lầu, vào phòng.
“Dì giúp con rửa tay trước nhé. Nhưng sao đi tắm lại không mang quần áo vào thay?” – Cô vừa hỏi vừa ôm bé con tiến vào phòng tắm.
Tiểu Chanh Tử lắc đầu nhỏ như trống bỏi: “Không có nha. Cảnh Uyên ba ba nói qua đây rồi mua.”
Cảnh Phạm bất đắc dĩ: “Anh ấy a, chính là quá nuông chiều con rồi. Thật lãng phí!”
Tiểu Chanh Tử hì hì cười. Nhìn này nụ cười ngây thơ chất phác của bé, Cảnh Phạm yêu thương không thôi. Đặt bé vào bồn tắm, bóp bóp cái mũi nhỏ khả ái: “Vậy tối nay con chỉ có thể mặc áo của dì thôi.”
“Được, con rất muốn mặc áo của dì a!” – Bé gật đầu như giã tỏi. Trẻ con luôn rất hiếu kỳ và thích cảm giác được mặc áo quần của người lớn.
Cảnh Phạm nhanh chóng lấy khăn mặt mới cùng quần áo vào, cảm giác bận rộn chăm sóc trẻ con thật tốt.
Cô vừa lau cánh tay cho bé vừa hỏi: “Mệt không con? Có thoải mái không? Nếu như không thoải mái thì nhớ nói cho dì biết.”
Tiểu Chanh Tử ngồi trong bồn tắm, tay nhỏ ướt nhẹp bướng bỉnh vỗ bọt nước. Đột nhiên, cánh tay bé chợt dừng lại, nghiêng đầu nhỏ nhìn Cảnh Phạm: “Dì, mặt của dì……”
Cảnh Phạm dùng tay che đi nửa bên mặt: “Sợ rồi?”
“Có người xấu bắt nạt dì sao?” – Tiểu Chanh Tử đau lòng, hai bàn tay nhỏ xoa xoa má cô.
Cảnh Phạm đáy lòng mềm mại đến không thể tin nổi. Cô chẳng quan tâm cả người ướt nhẹp, bế bé ra khỏi bồn tắm, dùng khắm lông lớn bao lấy bé: “Không phải. Là lúc dì đóng phim không cẩn thận ngã đập đầu. Dì là người lớn, con không cần lo cho dì đâu.”
Tiểu Chanh Tử hai tay ôm cổ cô, nghiêm túc lắc đầu, tỏvẻ khổ não: “Dì Anna có bạn trai, cô y tá cũng có bạn trai, chỉ có mình dì vẫn chưa có bạn trai. Dì nói sao con có thể không lo lắng đây?”
Bé con lúc nói chuyện vẫn dùng đôi mắt to tròn đen láy như quả nho nhìn chằm chằm nàng, chơp chớp mắt cực kỳ đáng yêu.
Cảnh Phạm bật cười: “Dì không phải còn có con sao?”
Cô đặt bé lên giường, dùng khăn lông lớn lau khô, mặc áo thun cho bé.
Tiểu Chanh Tử nằm trên giường, đột nhiên bi bô hỏi: “Dì ơi, người lúc nãy tới tìm dì là chú Hoắc sao?”
Cảnh Phạm không nghĩ tới bé con lại đột nhiên hỏi chuyện này. Vì quá kinh ngạc, động tác đắp chăn cho bé bỗng khựng lại: “Con thấy chú ấy sao? Hơn nữa, làm sao con biết chú ấy họ Hoắc?”
Cô nhìn bé, liên tiếp hỏi.
Tiểu Chanh Tử chớp chớp mắt to trong veo: “Dạ, lúc nãy con và Cảnh Uyên ba ba đều thấy được. Đó là chú Hoắc Cảnh Thành sao? Chính là người trong nhật ký của dì sao?”
“Chanh Chanh, con nói cho dì biết, làm sao con biết người đó tên là Hoắc Cảnh Thành?” – Cảnh Phạm lần thứ hai bị dọa sợ. Cô không trả lời câu hỏi của bé mà hỏi ngược lại.
Mình rốt cuộc đã bỏ lỡ điều gì?
“Có một lần con gọi điện thoại cho dì, là chú Hoắc bắt máy. Chính chú nói cho Tiểu Chanh Tử.”
Cảnh Phạm bàng hoàng: “Vậy hai người còn nói cái gì với nhau nữa không?”
Tiểu Chanh Tử thật lòng suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Hình như hết rồi.”
Cảnh Phạm trong lòng có chút loạn. Thế nhưng, Hoắc Cảnh Thành hẳn là không suy nghĩ gì đâu, bằng không, anh đã sớm đến chất vấn chính mình.