Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh chẳng cần phí công, chỉ vài lời, đã thành công dỗ được bé.
Cảnh Phạm thất bại.
Thật là ~ Mấy năm nay quả thực làm không công rồi. Kinh nghiệm dỗ con nít còn chẳng bằng người kia.
Có điều, anh xác thực kiên trì ôn nhu hơn cô nghĩ rất nhiều.
Hoắc Cảnh Thành nghiêng đầu liền nhìn thấy cô ngậm một miếng thịt, nghiêng đầu vẻ mặt tràn ngập thất bại nhìn bọn họ.
Thịt còn chưa nhai nát, nhét vào trong miệng, khuôn mặt nhỏ ngây ngẩn, dáng vẻ đó thực sự có chút đáng yêu.
Lòng anh trở nên càng mềm mại hơn, hỏi: “Làm sao vậy? Thịt khó nhai sao?”
Anh gắp những khối thịt đã được cắt nhỏ trong đĩa mình vào đĩa cô: “Thử cái này xem.”
Cảnh Phạm hoàn hồn, muốn cự tuyệt nhưng không kịp.
Cô không thể làm gì khác hơn là nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Vừa nghĩ gì mà ngẩn người ra vậy?” – Hoắc Cảnh Thành hỏi.
“Đang nghĩ sao con bé lại nghe lời anh vậy. Gần đây, con bé đặc biệt kén ăn, đến ông bà và cả anh em còn bó tay nữa. Hiện tại trước mặt anh, con bé lại trở nên nhu thuận nghe lời.”
Nghe cô nói chuyện cả nhà bọn họ cùng cuộc sống với bé con, ánh mắt Hoắc Cảnh Thành trở nên phức tạp.
Những điều này anh vốn có thể cùng cô trải qua.
Thế nhưng, bây giờ, anh đã bỏ lỡ.
Hơn nữa, còn bỏ lỡ quá nhiều giai đoạn trưởng thành của bé.
“Nếu như bé lại kiêng ăn, có thể gọi điện thoại cho anh, anh sẽ đến dỗ bé.”
Gọi anh?
Cảnh Phạm sững sờ, có chút hoảng hốt.
Hoắc Cảnh Thành hỏi: “Còn nhớ số anh không? Anh không đổi.”
“À.” – Cô đáp nhẹ một tiếng, cố ý lắc đầu – “Quên rồi.”
Một năm này, cô đã định quên dãy số kia. Cô cũng nghĩ chính mình đã sớm quên. Thế nhưng, bây giờ, khi anh nhắc đến, cô chợt phát hiện, kỳ thực, cô vẫn có thể dễ dàng đọc lên những con số kia.
“Cho anh mượn điện thoại một chút.” – Hoắc Cảnh Thành nói.
Cảnh Phạm suy nghĩ một chút, vẫn rút điện thoại trong túi đưa cho anh.
Bảo cô ấn mật mã xong, anh một lần nữa lưu số mình vào với tên ‘Hoắc Cảnh Thành’.
Anh trả điện thoại lại cho cô: “Sau này, nếu bé con có chuyện gì có thể gọi cho anh.”
Đương nhiên……
Anh càng hi vọng, nếu cô có việc, cũng có thể tìm anh.
Thế nhưng, câu nói này chưa từng nói ra lời.
Cảnh Phạm chỉ nhận lại điện thoại không trả lời.
Cô cảm thấy, cú điện thoại này, cô mãi mãi cũng sẽ không gọi.
——————
Khi Hoắc Cảnh Thành đưa bọn họ về đến nhà, trời đã tối rồi.
Hôm nay, tâm tình bé con bị kích động quá lớn, buồn ngủ không thôi, chưa đến nhà đã thiếp đi.
Anh lái xe thật chậm và ổn định, nhưng đường về nhà chung quy cũng phải kết thúc.
Xe dừng lại dưới nhà. Lòng anh tràn ngập lưu luyến, không muốn rời đi.
Anh không khóa xe, chỉ từ gương chiếu hậu lưu luyến nhìn cô, nhìn bé con trong lòng cô.
Cảnh Phạm khẽ nhắc nhở: “Đến rồi.”
Anh “Ừ” một tiếng, không thể không đẩy cửa xe ra, vòng tới chỗ ngồi phía sau, thay cô mở cửa.
Cảnh Phạm ngồi trong xe nhìn anh đứng dưới ánh đèn đường. Bóng người cao to bị kéo ra càng thêm cao to, bao phủ lấy cô.
Cô ngẩng mặt, lòng chợt động.
Anh thật sự rất không cam lòng… Rất không cam lòng để cô đi…
Nhưng cuối cùng, anh chỉ nói: “Anh đưa hai người về.”
“Không cần phiền toái như vậy.”
“Ôm bé một đường rồi, cánh tay em không tê sao?” – Hoắc Cảnh Thành hỏi cô.
Cảnh Phạm không lên tiếng. Nói không tê, đương nhiên là nói dối. Vì không muốn đánh thức bé con, suốt đường đi, cô không dám nhúc nhích chút nào. Vì thế, đừng nói là cánh tay, cả người cô lúc này đều đã tê rần.