Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cho dù tận mắt nhìn thấy cô đi cùng người khác, cho dù biết nhiều năm trước cô phản bội anh Quân Thâm, anh lại vẫn không muốn cứ buông tay như vậy!
Anh suy nghĩ, cực hạn nhẫn nại của mình rốt cuộc ở đâu.
Sao tới trước mặt người này, điểm mấu chốt lại hết lần này đến lần khác bị phá vỡ?
“Hoắc Cảnh Thành, anh mau dừng xe lại!”
Cảnh Phạm vỗ cửa xe.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Đáy mắt anh bốc hỏa: “Ngồi im.”
Cảnh Phạm tháo đai an toàn ra, quay đầu nhìn về đằng sau.
Xe anh lái rất nhanh, Cảnh Uyên lái cũng không chậm. Nhưng, Cảnh Uyên uống không ít rượu. Đi xe tốc độ nhanh như vậy ở trên đường quá mức nguy hiểm.
“Tôi phải xuống xe, anh mau thả tôi xuống!”
Hoắc Cảnh Thành không để ý tới cô.
“Hoắc Cảnh Thành, anh muốn dẫn tôi đi đâu, tôi đều đi theo anh. Nhưng giờ anh mau để tôi xuống xe nói với anh tôi một tiếng để anh ấy về trước!” Cảnh Phạm muốn gọi điện thoại cho Cảnh Uyên, nhưng di động cô lại để trên ghế cạnh bờ sông.”Anh ấy uống rượu, lái xe như vậy sẽ xảy ra chuyện!”
Được rồi!
Người này nói câu nào thì nhắc đến anh trai câu đấy.
Hoắc Cảnh Thành đạp mạnh phanh, dừng xe lại ven đường.
Bất ngờ, cả người Cảnh Phạm bị đẩy mạnh về phía trước, đầu đập mạnh vào cửa trước, đau đến cô kêu lên một tiếng.
Tay đưa ra xoa trán, không đợi lấy lại tinh thần, người đã bị Hoắc Cảnh Thành kéo ra.
Bàn tay anh giữ chặt sau gáy cô, ngón cái dán lên mặt cô, xoay mặt cô lại phía mình.
“Câu nào cũng nhắc đến anh anh anh, anh ta thật ra là anh yêu của cô hay anh ruột thế? Hả?” Mỗi từ anh nói ra đều nghiến răng nghiến lợi: “Cảnh Phạm, cô gọi một tiếng anh này không thấy ghê tởm hả?!”
Trên tay anh dùng sức bóp cổ cô, Cảnh Phạm chỉ cảm thấy cổ mình sắp bị anh bóp đứt.
Cô thở không nổi.
Chỉ đưa tay gỡ tay anh ra, ánh mắt lên án nhìn chằm chằm: “Buông!”
Bên ngoài.
Cảnh Uyên đã xuông xe, đi tới phía ghế lái, đập cửa kính: “Hoắc Cảnh Thành, mày đừng tổn thương em ấy!”
Hoắc Cảnh Thành ngay cả đầu cũng không thèm nhấc, chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Phạm, lãnh lẽo trào phúng: “Anh ta cũng quan tâm cô nhỉ, hai anh em tình thâm nhỉ! Hửm?”
“Anh không cần châm chọc khiêu khích tôi như ta, đây là chuyện giữa tôi và anh tôi. Mau thả tôi xuống!” Cảnh Phạm đẩy tay anh ra.
Nhưng cô dùng sức, anh cũng dùng sức.
Trước mặt đàn ông, sức lực của phụ nữ chẳng ăn thua gì.
Hơn nữa, ngồi trước mặt người này, còn là người đang trong cơn thịnh nộ.
Cảnh Phạm biết tâm tư giờ phút này của Hoắc Cảnh Thành.
Anh là một người kiêu ngạo, một người có địa vị cao.
Mặc dù mình đến bây giờ cũng không phải người anh nhận định, không phải bạn gái anh, chỉ là bạn giường, nhưng hình ảnh với rồi với anh mà nói vẫn cực kỳ kích thích.
Người giống như anh không thể chịu nổi người phụ nữ có nửa điểm quan hệ với mình tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác ngoài anh.
Hoắc Cảnh Thành giữ chặt hai cánh tay đang phản kháng của cô, hai tay bắt chéo sau lưng: “Cảnh Phạm, không bằng giờ nói xem, hai người bắt đầu từ lúc nào? Bắt đầu đã bao lâu? Anh ta là anh cô mà, hai người hôn môi như vậy không thấy tội lỗi ghê tởm cảm sao?!”
Anh nghe thấy thanh âm của mình cơ hồ như nghiến răng nghiến lợi.
Nếu có thể, anh hận không thể cắn nát người này!
Thời gian dài như vậy, một lần chủ động gọi điện cũng không có, một cuộc gọi chất vấn cũng không, hóa ra không phải cô thật sự quá mức hoàn mỹ, mà là cô căn bản không thèm để ý!
“Hoắc Cảnh Thành, anh có tư cách chất vấn tôi sao?” Cảnh Phạm đột nhiên hỏi.