Nhốt anh ngoài cửa cũng là đáng đời anh.
Nếu không, anh chắc lại nghĩ nơi này anh muốn tới thì tới, lúc không muốn tới, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới cô.
Cảnh Phạm quyết định đêm nay không cho anh vào cửa, đúng lúc này, máy bàn trong nhà đột nhiên vang lên.
Ngoài anh chắc chẳng có ai khác.
Cô nghĩ nghĩ, cố ý đợi một lúc lâu mới nghe máy. Không đợi cô mở miệng trước, bên kia đã lên tiếng trước: “Chỗ em có thuốc không?”
Giọng anh áp lực trầm thấp, ẩn nhẫn một tia đau đớn.
Cảnh Phạm hiểu ra, trái tim thắt lại, quyết định vừa rồi lập tức ném ra sau đầu.
“Anh chờ em một chút.”
Nói xong, trực tiếp cúp máy chạy ra mở cửa.
Anh vẫn còn đứng ngoài cửa, tay ôm ngực. Sắc mặt tái nhợt.
“Anh vào trước đi, em tìm thuốc cho anh.” Cảnh Phạm nói nhỏ, cúi đầu muốn đi lấy dép lê cho anh. Giờ phút này, trong lòng tất cả chỉ là đau lòng, khó chịu buổi tôm hôm trước lỡ hẹn đã sớm biến mất không tung tích.
Ở trước mặt anh, cô luôn thỏa hiệp, không ngừng thỏa hiệp.
Hoắc Cảnh Thành nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng kia, cảm xúc phiền muộn trong lòng lập tức vơi đi không ít.
Anh thay giầy bước vào, ngồi lên ghế sô pha. Duỗi người, mệt mỏi dựa vào sô pha. Ánh mắt lại vẫn nhìn theo bóng dáng cô.
Trong phòng, ánh đèn vàng nhạt bao phủ lấy cô, cô đang tìm thuốc. Bởi vì lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại.
Anh chăm chú nhìn, như bị trúng tà, tầm mắt dừng trên người cô, khó mà dời đi.
Người này luôn tra tấn anh, khiến trong lòng anh không chịu nổi; nhưng cũng giống một loại thuốc, cứ như vậy im lặng tồn tại, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, nhưng có thể xoa dịu nỗi đau trong tim, nỗi buồn trong lòng anh.
Cảnh Phạm lấy thuốc ra, lại rót nước cho anh, đưa qua: “Mau uống đi. Có nghiêm trọng không?”
“Hơi đau một chút.” Hoắc Cảnh Thành uống thuốc, đặt nước lên bàn trà trước mặt.
Cảnh Phạm hỏi: “Không muốn uống nước? Em mang nước ấm cho anh nhé.”
Cô nói xong, xoay người một lần nữa đi vào phòng bếp. Nhưng còn chưa bước đi đã bị anh đột nhiên đưa tay ôm lấy.
Hai tay anh ôm lấy thắt lưng cô, mặt dán vào bụng cô, như bình ổn cơn đau trong ngực, chỉ ôm cô, không nói lời nào.
Cảnh Phạm dừng lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, trong lòng nhói lên.
Tay khó kìm lòng nổi xoa hai má anh. Khẽ hỏi: “Còn đau không?”
Hai chữ hoàn toàn tiết lộ mình đang đau lòng.
Sáng nay những lời ba và Tô Vân Đình nói khiến trong lòng cô vừa loạn vừa mâu thuẫn. Lúc này nhìn thấy dáng vẻ nah như vậy, cô càng rõ mình yêu người này bao nhiêu.
Chẳng sợ phải nhận hết ủy khuất, nghìn người chửi mắng, cô cũng không thể hết yêu người này.
Yêu chính là yêu…
“Đỡ hơn một chút.” Anh thấp giọng trả lời. Đơn giản ôm cô ngồi lên đùi mình, cúi đầu, mặt chôn sâu vào tóc cô.
Cô mới vừa tắm rửa xong, mùi hương trên người rất thoải mái.
Một tay anh đặt sau cổ cô, ngón cái khẽ vuốt ve. Động tác không mang theo chút tình dục, càng như tham luyến độ ấm của cô, tham luyến được tới gần cô như vậy.
Cảnh Phạm cảm thấy thoải mái, cứ như chú mèo nhỏ được anh vuốt ve.
Bầu không khí im lặng như vậy, dường như thêm vài phần ôn nhu.
“Thời gian không còn sớm.” Mãi đến khi cô mở miệng trước, đánh vỡ sự trầm tĩnh này.
Cơn đau của Hoắc Cảnh Thành đã giảm bớt không ít, hô hấp cũng thông thuận, cũng không muốn buông cô ra. Nghe cô hỏi như vậy, chỉ nói: “Đuổi anh đi?”
Khi nói chuyện, ngẩng đầu lên, đối diện với cô.