Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Cảnh Thành bình thản nhìn cô.
Trong ánh mắt của anh xen lẫn dục vọng như thiêu như đốt làm cho lòng người hoảng sợ.
Giống như một con dã thú muốn hung hăng chiếm lấy cô, Cảnh Phạm chỉ cảm thấy mình đã bị đôi mắt này chinh phục rồi.
Anh rên lên, rồi ngậm lấy đôi môi cô lần nữa.
Tim của Cảnh Phạm đập cực nhanh, toàn thân rã rời ngồi ở trên đùi người đàn ông trước mặt, cô chỉ có thể nắm lấy áo trên người anh để ổn định lại thân thể đang xụi lơ của mình.
Hoắc Cảnh Thành mê luyến thưởng thức hương thơm, vị ngọt giữa răng môi của cô.
Có thể vì đã tách ra quá lâu, vì vậy, vào giờ phút này, anh mới trở nên thèm thuồng như vậy, tham luyến như vậy. Không muốn buông bỏ dù chỉ một phút giây.
“A!” Chợt, một tiếng kêu non nớt của trẻ con vang lên: “Thẹn thùng! Thẹn thùng!”
Hai người đang chìm đắm trong nụ hôn nóng bỏng, chợt giống như là ở bừng tỉnh trong mộng.
Cảnh Phạm đỏ bừng mặt lên.
Cô vội vội vàng vàng rút cái tay đang càn quấy trong áo mình của Hoắc Cảnh Thành ra. Nhưng mặt của anh lại tràn đầy thống khổ.
Phía sau, cô bé đang dùng hai tay mắt rồi vùi mình vào trên ghế sa lon.
Cảnh Phạm cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Vừa rồi bọn họ quá mức kịch liệt, thiếu chút nữa là cô đã quên mất con đang ở đây.
Cô trượt xuống từ trên đùi của Hoắc Cảnh Thành, quay người sang một bên để chỉnh sửa lại quần áo trên người, rồi lại nhìn về phía anh Hoắc Cảnh Thành, dùng ánh mắt để ra hiệu cho anh.
“Khụ ~” Hoắc Cảnh Thành hắng giọng, xốc bé từ trên ghế salon lên, hỏi: “Cháu tỉnh lại từ lúc nào?”
Tiểu Chanh tử buông hai tay xuống, cười híp mắt ôm lấy cổ anh: “Chú, tiểu Chanh tử thấy chú và Phạm Phạm hôn nhau.”
Cảnh Phạm xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Hoắc Cảnh Thành liếc nhìn Cảnh Phạm, cười nói: “Ừ, thế nào?”
“Cô giáp của chúng cháu nói, con trai không thể tùy tiện hôn con gái. Hôn thì phải chịu trách nhiệm.” tiểu Chanh tử nghiêm túc nói.
Hoắc Cảnh Thành cũng rất nghiêm túc thỉnh giáo: “Vậy cô giáo có nói phải chịu trách nhiệm như thế nào hay không?”
Tiểu Chanh tử lắc đầu: “Không có. Nhưng mà… chú Hoắc, chú có thể cưới Phạm Phạm. Như vậy cũng là chịu trách nhiệm!”
Giọng nói của bé, vừa to lại vừa rõ ràng.
Bé vừa nói như vậy, động tác ôm bé của Hoắc Cảnh Thành ôm hơi khựng lại, trong lòng chợt lướt qua loại cảm xúc vi diệu.
Cưới cô?
Vừa rồi, ngay sau khi bước vào cửa, thấy ngọn đèn kia, thấy cô, trái tim anh chợt len lỏi cảm giác ấm áp, mà từ trước tới giờ chưa từng có.
Điều này làm cho anh cảm thấy quá giống như một gia đình, mà cô, cũng giống như một cô vợ nhỏ đang chờ chồng trở về. Vô luận là bên nào, cũng đều khiến anh cảm thấy lưu luyến.
Hoắc Cảnh Thành chuyển mắt nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt thật sâu.
Cảnh Phạm cũng bị lời này của con làm kinh động. Trong lòng cô ngũ vị tạp trần.
Lúc này, đột nhiên anh chuyển tầm mắt nhìn về phía mình, trái tim cô nhảy loạn lên. Ánh mắt của anh sâu như vậy, cô cố gắng muốn đọc rõ cảm xúc trong mắt anh, nhưng mà, lại cũng không dám nhìn vào.
Sợ đó chỉ là ảo mộng.
Cô chỉ coi như không nghe thấy gì, mở miệng nói: “Anh đưa con bé đi rửa tay đi, để em hâm lại đồ ăn, rồi chúng ta ăn cơm.”
Dứt lời, cô ổn định lại tâm trạng của mình, vội vã xoay người đi vào phòng bếp.
Bên kia.
Tiểu Chanh tử nhìn thân ảnh kia, lại nhìn về phía Hoắc Cảnh Thành: “Chú, hình như Phạm Phạm xấu hổ.”
“Ừ.” Hoắc Cảnh Thành ôm bé đi rửa tay. Cũng không khỏi liếc nhìn thân ảnh vội vã kia.
“Vậy chú sẽ chịu trách nhiệm với Phạm Phạm à?”
Hoắc Cảnh Thành không đáp lời, chỉ hỏi: “Tại sao hai người lại ở cùng nhau?”
“Phạm Phạm tới trường học đón cháu. Cháu đột nhiên rất nhớ chú, vì vậy cháu bảo Phạm Phạm dẫn cháu tới đây tìm chú.”
“Vì vậy, là cháu muốn tới chỗ này, chứ không phải là cô ấy? Người nhớ chú cũng là cháu, không phải là cô ấy?”
Tiểu Chanh tử nghiêng đầu suy nghĩ: “Hình như là như vậy.”
Người nào đó rất không vui.