Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ẩn Sát

Chương 236: Chạy như điên (2)

Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Chọn tập

“Ồ… Hắn…”

Trong bóng tối, đôi mắt trong suốt của nàng đột nhiên mất đi tiêu cự, thình thịch, thình thịch, trái tim nàng đập rất nhanh, qua một lúc ánh mắt mới trong suốt trở lại, tay phải hơi nghiêng, thuốc tẩy được rót chính xác vào trong bình thủy tinh:

“Thực ra mình tới đây là để lôi Cố quân xuống nước.”

“Ừ?”

“Nếu không phải vì Cố quân dạy mình thì có lẽ… Bùi La Gia cũng không xem hắn là kẻ địch, cũng không có… chuyện Chư Thần Vô Niệm đến đây…”

“Thiên Vũ quân đương nhiên cũng hi vọng mình làm như vậy, nhưng mà mình… Mình chỉ… Mình…”

Đôi môi hé mở, trong chốc lát dường như nàng không tìm được từ ngữ thích hợp. Ánh mắt Sa Sa đảo qua, nhẹ nhàng cắn môi dưới:

“Chuyện đó… Huân, cậu thích Gia Minh sao?”

“Mình không xứng…”

Không có bao nhiêu do dự, Huân đáp mà không chớp mắt chút nào. Không ngờ được nàng sẽ nói nghiêm trọng như vậy, Sa Sa hơi khó xử, sau đó nở nụ cười:

“Ha hả, mình chỉ cảm thấy… Chỉ cảm thấy cậu. Ừ… Tên kia cũng không phải nhân vật lớn gì, có gì mà xứng với không xứng, ha hả… Mình xem xem có ai đến đây không.”

Nàng nói xong liền xoay người bò đến bên cửa sổ, nằm ở đó nhìn cẩn thận một lúc lâu, khi quay đầu lại lại thấy Huân đưa một quả lựu đạn tới, nàng không khỏi sợ hết hồn:

“Ặc, cái này…”

“Cách dùng rất đơn giản, kéo chốt này ra, trong khoảng cách gần thì không ai có thể sống sót. Mình giữ lại một quả… Khi có chuyện gì thì mình sẽ chắn trước mặt cậu, nếu như mình không bảo vệ được cậu, không thể trốn thoát được thì dùng nó.”

Tiếng Trung không lưu loát lắm và khẩu âm của Huân khiến người ta có cảm giác lúc này giọng nàng lạnh nhạt tựa như đang nói về một chuyện nhỏ bé không đáng kể.

“Đừng để bọn họ uy hiếp được hắn, được không?”

Đẩy cửa ra, tâm tình mập mạp khá phức tạp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Đã chuẩn bị tâm tình chạy trốn sau khi giết người, dọc đường tới đây hắn trốn trốn tránh tránh, không gặp ai cả, song toàn trường lúc này khiến người ta có cảm giác tương đối quỷ dị. Tiếng nhạc vừa rồi đã dừng lại, tiếng còi cảnh sát truyền đến từ thật xa dường như chưa lúc nào ngừng nghỉ, tiếng đoàng đoàng thỉnh thoảng vang lên khiến hắn có cảm giác rất xấu, hắn còn nhìn thấy một dãy nhà nhỏ sụp đổ đang cháy bùng bùng, mặc dù một mực cố ý tránh né song suốt dọc đường lại không gặp một ai cả, chuyện này cũng không khỏi hơi quỷ dị. Càng quỷ dị hơn chính là, có đôi lúc hắn thậm chí còn cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào mình khiến toàn thân hắn nổi da gà.

Hắn nào biết rằng, người còn ở trong trường học lúc này nếu không phải bị tập trung tại khu dạy học thì chính là phân tán ra để ẩn nấp, có gần hai mươi tên lính đánh thuê đang lùng tìm khắp nơi, trong đó có mấy người đã bị giết, lúc này không đụng phải bọn họ thì chỉ có thể nói là vận may của hắn rất tốt. Mà trong số những người đang ẩn nấp kia, dọc đường có ít nhất hai người phát hiện ra một tên mập mạp đang lén lén lút lút, bởi vì không có ai biết hắn, hơn nữa khoảng cách lại khá xa nên cũng không có ai gọi hắn, đó cũng là nguyên nhân tại sao hắn lại cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.

Bởi vì cảm thấy kỳ quái, hắn hầu như theo bản năng đi tới khu giáo viên ở có ánh đèn khá dày đặc. Còn chưa bị bọn lính đánh thuê phát hiện, hắn thấy được một khu nhà ở hai tầng, hắn né tránh cửa sổ, đúng là rất quỷ dị, một người cũng không có, một căn phòng trong số đó thậm chí còn chưa đóng cửa. Sau khi nhìn thấy bên trong có một tủ quần áo lớn, hắn lập tức đi vào, rồi không lâu sau lại chán nản đi ra – rất rõ ràng, người ở nơi này là một người gầy.

Mò tới căn phòng thứ hai, hắn rất may mắn khi tìm được nguyên bộ đồ dùng mình có thể dùng được, quần áo khá vừa người, thậm chí ngay cả quần lót cũng có, hơn nữa còn tìm được nước hoa dùng cho nam giới hắn cần, chỉ là trên đọc đường đến đây đều rất ly kỳ, đồ đạc trong phòng khá hỗn loạn, dường như có người ngoài hành tinh hoặc quỷ quái đến đây quấy rối, sau đó chỉ trong một đêm tất cả mọi người đều biến mất.

Mang theo đủ loại suy đoán và lo sợ không thể tưởng tượng nổi, hắn nhanh chóng cởi quần áo, suy nghĩ thêm một lát, hắn cởi luôn cả quần lót ra, cầm nước hoa lên xịt liên tục lên người mình. Thời tiết mùa đông khiến hắn lạnh đến run rẩy, nhưng muốn qua mặt được cảnh sát thì không thể để lại chút dấu vết nào, hắn quyết định thiêu hủy toàn bộ quần áo có mùi của mình, hắn cũng không hiểu quá rõ phương pháp điều tra của cảnh sát, vì vậy phải càng thêm cẩn thận – đáng tiếc không có thời gian, nếu không hắn còn muốn tắm nữa, bởi vì nghe nói chỉ cần qua nước thì cho nghiệp vụ sẽ không thể đánh hơi được.

Xịt xong nửa người trên, đang tiếp tục mãnh liệt xịt nước hoa vào giữa hai chân thì một tiếng rầm vang lên, cửa đột nhiên bị đạp tung ra, có người dùng loại tiếng Trung quái dị quát lên:

“Không được động đậy!”

Mập mạp ngẩng đầu lên, tư thế cứng ngắc tại chỗ, mà bóng đen mang súng đang đứng ở cửa cũng ngơ ngẩn nhìn tên mập mạp trần truồng đang mãnh liệt xịt nước hoa vào hạ thân của mình này.

Hai người đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ hai giây, vẫn là bóng đen cầm súng đang đứng ở cửa kịp phản ứng lại, hắn đung đưa họng súng cảnh giác nhìn khắp trong phòng xem còn có ai khác hay không, sau đó chậm rãi bước về phía mập mạp, vẻ mặt rất nghi ngờ.

Cùng lúc đó, trong bụi cỏ ở phía trước căn phòng này hai mươi mét xuất hiện hai bóng đen, bọn họ đang đi qua nơi này. Ánh mắt thoáng nhìn qua. Gia Minh giơ khẩu súng có ống giảm thanh lên, siết cò.

Một tiếng “chíu” nhỏ vang lên, mập mạp thấy được cảnh tượng quỷ dị nhất, ghê tởm nhất, kinh khủng nhất, và cũng là khó hình dung nhất trong cuộc đời này, ngay trước mắt hắn, nửa cái đầu của người nọ nổ tung tựa như một quả dưa hấu bị đập vỡ, đầu đạn xẹt qua đỉnh đầu hắn, tóc, mảnh vụn của đầu lâu hỗn hợp với vô số chất lỏng sệt sệt văng đầy lên mặt, lên cổ hắn. Sau đó thân thể kia đổ về phía hắn, hắn giơ tay ra đỡ theo bản năng, vừa vặn đụng vào đầu người nọ, đôi tay lập tức dính đầy mấy thứ ngọ nguậy ghê tởm…

Cô…

Ác…

“A…”

Tiếng thét kinh người xé rách bầu trời đêm yên tĩnh, con ngươi mập mạp lồi ra đôi tay quơ quơ, sau đó từ cửa lao ra ngoài tựa như một chiến xa(xe chiến đấu)! Vừa điên cuồng chạy vừa liều mạng la hét.

Vốn dĩ bị tiếng hét này làm giật nảy mình, Gia Minh định thuận tay nã thêm một phát súng nữa, chỉ là nhìn thấy một tên mập mạp trần truồng lao ra ngoài, hai người đang núp trong bụi cỏ cũng ngây ngẩn tại chỗ. Nhìn hắn chạy càng ngày càng xa, rất lâu sau Đông Phương Lộ mới ấp úng hỏi:

“Đây… Đây là có chuyệngì?”

“Rất rõ ràng, một người đàn ông… Ặc, đang trần truồng chạy…”

“Ặc, chuyện này… Tôi cũng thấy, nhưng tại sao lại là lúc này…”

“Trong phòng có hai người đàn ông, rất rõ ràng… Người bị tôi bắn vỡ sọ bị đồng tính luyến ái, đây là một vụ hiếp dâm… Rất nhiều lính đánh thuê đều quan hệ đồng giới. Trần Cô Hạ không nói cho cậu biết sao?”

“Ừ… Không có…”

“Cậu nên học hỏi để tăng thêm nhiều kiến thức hơn…”

“Ặc…”

Chọn tập
Bình luận