Hồng Kông, Hòa Nghĩa Thắng, buổi chiều.
“Chú Lực muốn nói chuyện với tao…”
Trong phòng có bốn năm người đang đứng, Mân Côn để điện thoại xuống, đứng lên, những người này liền đứng theo:
“Nói là có quan hệ với vụ nổ khuya ngày hôm trước, không phải là kiếm cớ khai chiến đó chứ, chuyện này có quan hệ gì với bọn họ. Mấy năm nay chúng ta và bên Hòa Thắng quan hệ cũng không tệ lắm… Được rồi, A Sinh, tìm được A Cường chưa?”
“Vẫn chưa.”
Tên mặc áo chữ T bên cạnh hắn nói:
“A Cường tuy rằng lỗ mãng, nhưng bên cạnh hắn còn có mấy người cẩn thẩn tỉ mỉ, mấy ngày hôm trước bên Đại Phi chém hắn bị thương, hắn đã trốn, hiện nay chúng ta không còn đầu mối gì cả…”
“Đầu mối, chúng ta không phải cảnh sát… cái thằng chó phản bội kia, ăn của tao lại cắn trả tao một miếng, dám đi đặt lựu đạn với đám cảnh sát đại lục kia, nó điên rồi sao, lần này bị nó làm cho khổ rồi…”
Mân Côn suy nghĩ một chút, quay đầu nói:
“Chúng mày trước đây quan hệ với nó không tệ lắm phải không?”
“Lão đại…”
A Sinh cùng với mấy người còn lại bất đắc dĩ cười, bày tỏ sự thuần khiết, Mân Côn phun ra một hơi thở:
“Vậy còn không nhanh điều tra, phái toàn bộ đám thủ hạ và tiểu đệ ra ngoài, nói chung là hãy mau tìm được người cho tao. Mặt khác, tất cả huynh đệ các trong bang nếu nhìn thấy thằng phản bội kia lập tức ra tay, cố gắng để nó sống, nhưng mà nếu không được cho chết cũng chẳng sao, lần này không giải quyết được hắn, chúng ta còn lăn lộn cõi đời sao được nữa…”
Mấy ngày hôm trước hắn mới dặn Cường ngốc đi trốn, ai biết hắn lại bị đám Đại Phi chém, lúc bị thương thì nhận ra bên này muốn mượn đao giết người, cố ý làm cho hắn đối ngịch với Đại Phi.
Tối hôm sau lại cho người ném lựu đạn vào đám công an đại lục, Mân Côn tức giận mới mức máu dồn lên não, sắc mặt hai hôm nay cứ âm trầm.
A Sinh gật đầu rời đi, Mân Côn dùng ánh mắt âm trầm, nói thêm một lần:
“Mẹ nó, ăn của tao còn dám cắn tao một miếng, đồ phản bội…”
Hắn nghiêng đầum nhìn theo đám A Sinh rời đi.
Trời đã bớt nắng, đi ra khỏi biệt thự, chuyển qua một con đường, A Sinh lấy điện thoại di động bấm một dãy số:
“Alo… tiếp tục như vậy tao không giúp mày được nữa đâu, đại ca đã ra truy sát lệnh… A, lệnh cưỡng gian rồi giết chết… Không ai đùa giỡn với mày cả! Mày với mấy thằng bên cạnh lúc nào cũng có thể ngất đấy… Nói mày ngốc thì đúng là ngốc, cho Mân Côn và Đại Phi đẹp mặt… Ngươi có biết Hòa Nghĩa Thắng có mấy ngàn huynh đệ, ngay cả chính phủ cũng không dám động tới Mân Côn không, mày chỉ tùy tiện ném mấy quả lựu đạn là cảnh sát sẽ tới bắn hắn sao?”
“Nói chung là mày lập tức rời khỏi Hồng Kông, hiện tại đi còn kịp…”
Đi tới một đầu đường, bước chân hắn chậm lại, ở cột điện phía trước không xa có hai người đang xem báo, sau đó buông tờ báo, nhìn hắn cười.
Điện thoại di động của hắn được dí sát vào tai, hắn cũng gật đầu, mắt thấy mình đã gần tới, hắn khuát tay với bên kia một cái, nói:
“Chính là như vậy. Tao…”
Đang định nói tiếp thì một người trong đó đặt tay lên vai hắn, một người khác ngăn cản hắn cúp điện thoại, lấy điện thoại xuống.
“Các ngươi…”
“Thiết bị nghe trộm.”
Người đè vai của hắn chỉ vào chiếc điện thoại, nói:
“Chuyện này không giúp được anh nữa rồi, Sinh ca.”
Một người khác đưa điện thoại di động đặt sát vào tai, nói:
“Alo, Cường ca. Côn ca muốn nói chuyện với anh, anh chờ chút…”
Một chiếc xe chạy tới, dừng ở bên cạnh ba người.
Cửa xe mở, Mân Côn từ bên trong đi ra, nhìn A Sinh sau đó vỗ vai hắn:
“Mày trước đây đã từng nó là có mã tử, nên tao không thực sự muốn cho mày ra ngoài, tao chỉ có một ý định, đó là điều tra mày, người anh em…”
Nói xong, hắn cầm điện thoại:
“Alo, A Cường. Tao là Mân Côn… Nói đi, nói đi… Mày định làm gì tao đã biết, có thể nói thẳng ra đi… chuyện đã lớn tới mức này, mày nói làm sao bây giờ… Tao hại mày? Ha hả… người anh em, chưa bao giờ tao nghĩ mày có sức tưởng tượng như vậy… Con mẹ nó mày có sức tưởng tượng như vậy sao không đi viết tiểu thuyết đi, dính vào xã hội đen làm gì… Cái quả lựu đạn kia mày ném rất tốt, chuyện đã tới nước này, dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm… Mày có muốn thương lượng với A Sinh một chút rồi nói lại với tao không. Đều là huynh đệ, hắn đối với mày thật tốt, độc có chuyện như vậy mày cũng phải suy nghĩ sao… A, cái câu này vài chục năm rồi người ta nói với tao không biết bao nhiêu lần, trước đây đã nghe nhiều nhàm rồi. Nhưng mà người đó hiện giờ đã chết, chẳng có tác dụng gì cả… Tới đây lúc nào cũng được, tao chờ mày…”
Nói chuyện xong, hắn đưa điện thoại cho người bên cạnh, sau đó đưa tay phải ra chỉ vào A Sinh, ngón tay cứ đưa đi đưa lại một lúc lâu, thờ dải.
“Mang về, gia pháp…”
Màn đêm buông xuống, sức sống của một thành phố quốc tế như Hồng Kông trở nên rõ ràng như nhiều, đèn ở nơi nào cũng có, khung cảnh tấp nập, trong một khách sạn nổi tiếng, Mân Côn đi giầy tây đang ở trong một đám người.
“Chú Lực người này rất có thể diện, lúc nhỏ con cũng đã gặp, hắn khoác lác là có giao tình với danh nhân xxx, trước đây hắn còn nói là ăn cơm chung với cả Lý gia. Theo tao nghĩ, khách sạn cũng chỉ là một khách sạn, coi như là cai túi cơm của Lý gia, hắn ở nơi này đặt chỗ, mọi người đi nhà cầu thì chào hỏi hắn mà thôi. Cho nên, kệ hắn, hắn muốn thổi phồng thế nào mà chẳng được, với lại hắn cũng đã già, nhưng quan hệ thì rất nhiều… Chậc, kỳ thực mọi người đều là người có thân phận, cần gì phải mượn tên người khác làm cho mình có vẻ cao hơn một chút cơ chứ…”
Bên cạnh hắn lúc này còn có một người trẻ tuổi, đây là con của Mân Chiến, năm ngoái mới đi học từ nước ngoài về, nhưng mà nhìn hắn lại có vẻ giống người giang hồ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://sachvui.com
Từ nhỏ hắn đã bị mưa dầm thấm đất, trẻ tuổi thì mục tiêu sống luôn lớn, cho dù có ở nước ngoài mấy năm, hiểu văn hóa phương tây, thì vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Sau khi trở về hắn liền gia nhập vào bang hội, hòa mình cùng anh em.
Mân Côn vốn không có cách nghĩ cho con cháu làm công tác văn hóa, cho nên gần một năm gần đây đã coi hắn như người nối nghiệp.
Chỉ chốc lát sau, mấy chiếc xe mà bọn họ đợi đã tới, người tới là một người mặc một chiếc áo có hình rồng, gậy là quải trượng, thoạt nhìn khoảng 60 tuổi.
Đây là Đường Lực một trong những nguyên lão của Nghĩa Hòa Thắng, hắn không chỉ có danh tiếng mà còn nắm thực quyền trong bang hội, có quan hệ với mọi thế lực ở mọi phương diện.
Cho dù là đầu lĩnh hắc đạo ở Hồng Kông là Tân Nghĩa An cũng phải tôn trọng hắn, mấy vệ sĩ mặc áo tây đen đi theo hắn xuống xe.
Cha con Mân Côn lập tức cung kính đứng lên tiếp đón.